Bài viết của Hội viên
Các trang chính

Thể loại bài viết
Văn hoá [125]
Thể thao [2]
Đời sống [120]
Pháp luật [4]
Thương mại [11]
Truyện cười [180]

Truy cập

Tìm theo thể loại

Thăm dò ý kiến
Tính năng của Web-site

[ Xem kết quả · Các thăm dò khác ]

Tổng số ý kiến: 48


» Thể loại  » Văn hoá

Các bạn hội viên có thể viết bài tại đây. Để chuyển sang chế độ thêm bài, các bạn hãy bấm vào "Thể loại"

Đường vành đai

Đường vành đai
Người ta nói tuổi trẻ sán lạn và đẹp đẽ tuyệt vời. Thế nhưng, như một quy luật, trẻ thường rỗng túi. Cứ lấy tôi mà xét: tôi không có tiền, mà không có tiền thì cuộc đời không còn là cuộc đời, chỉ là bóng đêm đen kịt. Người ta đã hấp tấp sử dụng những những tính ngữ tốt đẹp dành cho tuổi trẻ, chúng mâu thuẫn với thực tế.
Tuy vậy, thi thoảng trong đám trẻ trung cũng lòi ra những bị tiền. Rủi thay nếu một trong số đó lại trở thành đối thủ của bạn trên tình trường. Chính điều đó đã xảy ra với tôi.
- Tiền dĩ nhiên là anh không có - tôi nói với nàng - địa vị xã hội cũng thế. Nhưng anh yêu em, em hiểu chứ? Thế nên anh xin em, đừng có lấy cái giống đó. Nó là đồ con heo! Một con heo đực bị hoạn, lười nhác! Tự hắn lấy đâu ra trí lực để làm giàu, còn nếu gia sản thừa kế thêm vào thì thằng ngu nào cũng giàu có được. Nó là con hà mã béo ị! Là đồ đần độn! Lẽ nào em sẽ lấy nó? Chỉ nội ý nghĩ này đủ làm anh phát điên lên.
- Em xin anh thôi đi! Đã muộn rồi, đã muộn rồi! - nàng tiếp tục khóc lóc, giấu mặt vào ngực tôi (tiện thể nói thêm nàng làm thế đã ba giờ liền). - Không, không, đừng cố thuyết phục em! Điều khủng khiếp nhất là anh nói đúng - Hằn là đồ đần độn. Nhưng em phải làm sao đây? Em không thể cưới anh bởi vì anh không đủ sức nuôi cha mẹ em, mà hắn thì có...
- Hãy chờ anh, kiên nhẫn một thời gian nhé! - tôi rên rỉ - tất nhiên hiện giờ anh không là gì cả, chỉ là con gà giò của toán học như người ta thường nói, nhưng anh sẽ nhanh chóng trở thành gà trống, nghĩa là thành phó giáo sư. Đúng, đúng như thế, anh không dối em. Anh có những dự tính riêng về chuyện em nói. Lúc đó, anh sẽ đủ sức giúp đỡ cha mẹ em. Còn sau đó, rồi em coi, anh sẽ cật lực để lên giáo sư.
- Không, sẽ chẳng ăn thua gì đâu. Anh bây giờ mới ngộ ra thì đã quá muộn.
Nàng khóc gào lên thành tiếng. Đôi mắt vốn to và đẹp tuyệt vời của nàng giờ đỏ ngầu và sưng vù lên nên đâm ra bé xíu.
- Ôi trời! - nàng điên dại vặn vẹo hai bàn tay vào nhau - Thân này ví xẻ làm hai!
- Cái gì, cái gì làm hai?... Em thành hai người? - Tôi đặt tay lên hai vai nàng và nhìn vào mắt nàng.
- Em nói "thành hai người"... Ừm... Chà... Ý tưởng đấy... Nếu... nếu em tự nhân đôi, mọi chuyện sẽ được giải quyết hoàn hảo. Đúng, đúng thế. Một lấy anh làm chồng, một lấy con heo kia...
Nàng giật bắn người hoảng sợ.
- Anh nói gì bậy bạ vậy?! Anh không điên đấy chứ?... Anh yêu, tỉnh lại đi anh, xin anh nghĩ lại! Không thể như thế được...
Có thể hay không hãy còn là vấn đề. Trước tiên phải thử cái đã rồi hẵng nói.
Nàng lại nức nở. Còn tôi ngay tức thì bắt tay vào việc. Tôi phủi bụi trên mặt chiếc bàn dơ dáy trong căn phòng nhỏ rẻ tiền nhất của khu nhà trọ bình dân, cẩn thận trải ra một tờ giấy vẽ kỹ thuật kẻ ô vuông theo từng milimet.
Đám cưới đã được định vào tuần tới. Tôi phải làm cho kịp. Trong thời gian này phải giải cho ra bài toán. Quên ăn, quên ngủ cùng mọi thứkhác, tôi ngập đầu trong cơn lốc của những công thức và đồ thị.
Đến ngày thứ sáu lời giải đã được tìm ra. Tôi cuống cuồng chộp ống điện thoại và đòi nàng tới ngay.
Nàng tới liền.
- Chuyện gì vậy, anh? Có sự cố à?
- Em xem này! - Tôi chìa ra cho nàng tờ giấy chằng chịt công thức và biểu đồ.
- Cái gì đây nữa? Em chẳng hiểu tí gì!
- Một trong các phương trình topo mà anh sử dụng. Đây có 4 trục tọa độ X,Y,Z và t. Ba cái đầu - X,Y,Z - là tham số không gian ba chiều, cái thứ tư - t - là thời gian. Chúng ta sẽ tổng hợp: A=af(X)g(Y)K(Z){h(t)}dt. A là em. Bằng cách hoán vị chúng ta sẽ có 2A. Em hiểu không? 2A là em nhân đôi. Anh không biết công thức này có đúng trên thực tế không... nhưng nếu kết luận của anh đúng thì em sẽ có một bản sao của em trong không gian khác. Các công thức của anh có thể biểu diễn bằng một chuỗi những đồ thị như thế này.
Tôi chỉ cho nàng coi.
- Ối, hình như em đã nhìn thấy cái này ở đâu đó rồi?
- Khỏi phải nói. Dĩ nhiên là em đã thấy chúng! Vì những đồ thị của anh giống sơ đồ hệ thống đường tàu chạy điện xung quanh trung tâm thủ đô như hai giọt nước. Giờ thì lắng nghe anh nói đây. Theo công thức này, vào một thời gian nhất định nếu em di chuyển theo tuyến Yamanote và tuyến Chuo thì sẽ xuất hiện hiệu ứng đa chiều, nghĩa là em sẽ tự nhân đôi.
- Khó tin quá...
- Không phải việc của em. Em có quyền không tin. Nhưng thử một lần cũng đáng đấy chứ?
- Thế em phải làm gì?
- Anh giải thích ngay bây giờ. Thoạt tiên em lên tàu ở ga Tokyo đi tuyến vành đai Yamanote theo hướng tới ga Ueno. Rồi cũng trên chuyến tàu đó, đừng đổi tàu ở đâu cả em quay về ga Tokyo. Quay về nhưng không bước xuống tàu mà đi xa hơn, tới ga Kanda nơi em sẽ chuyển sang tàu của tuyến Chuo đi tới ga Yoyogi. Ở đó em lại đổi tàu tuyến Yamanote đi từ Ueno cho tới tận ga Akihabara. Ở đấy, em sang tàu và quay về ga Tokyo nhưng lần này đi qua Ochanomizu từ phía ga Kanda.
- Rồi sao?
- Rồi thì em sẽ tự nhân đôi. Ở ga Tokyo em sẽ cùng lúc bước ra khỏi hai con tàu, một từ Ochanomizu và một đến từ hướng Akihabara.
- Thật thế chứ?
- Dĩ nhiên! Chỉ mong em đừng lẫn lộn thời gian và ga cần đổi tàu. Thôi chớ có lắm lời nữa. Chúng ta tới ga Tokyo thôi, mà nhanh lên nào!
Tôi đợi nàng ở ga Tokyo trên ke của tuyến Chuo. Hồi hộp khủng khiếp. Thỉnh thoảng tôi nhìn lên chiếc đồng hồ to tướng của nhà ga và so với giờ của tôi. Lát nữa, chuyến tàu từ Ochanomizu sẽ phải vào ga. Đột nhiên một ý nghĩ ghê rợn lóe lên trong đầu tôi.
Nếu nàng tự nhân đôi, tôi sẽ chọn ai?... Tôi không tự phụ, nhưng trong tình huống hiện thời rõ ràng một điều là cả hai đều muốn lấy tôi làm chồng. Kinh khủng thật! Bài toán ấy bạn không cách nào giải nổi. Hai người đàn bà đòi lấy một người đàn ông - chẳng phải chuyện đùa! Chính thế, không thể tìm ra lời giải. Chẳng lẽ lại rút thăm hay chơi oẳn tù tì?
Đương lúc tôi đang suy ngẫm vấn đề này trong nỗi lo sợ chết người thì chuyến tàu từ hướng Ochanomizu vào ga. Từ toa giữa nàng bước ra và nhảy bổ vào tôi.
- Sao rồi, thành công không?
- Còn chưa biết. Chúng ta đi sang ke khác đi.
Chúng tôi đi bộ sang ke dành cho tàu chạy tuyến vòng ngoài thành phố. Ở đó đoàn tàu trên tuyến Yamanote đi từ hướng ga Akihabara cũng vừa tới. Hành khách đi thành dòng dày đặc ngược hướng chúng tôi. Chen lấn qua đám đông chúng tôi thấy nàng - nghĩa là người thứ hai. Nàng đang đứng đợi trên ke.
Thế là chúng tôi gặp nhau. Hai người phụ nữ - ý tôi nói muốn nói là cùng một người - nhìn nhau với vẻ thù địch ra mặt. Làm sao khác được? Bây giờ họ là đối thủ cạnh tranh - cả hai đều yêu cùng một người đàn ông.
Ai trong họ là người yêu ban đầu của tôi? Ai là người chính, A ? Ai là A1 ?... Cùng lúc này trên ke đối diện xuất hiện một con tàu khác cũng chạy trên tuyến Yamanote nhưng từ hướng ngược lại. Tôi đờ người ra như thể bị một cú đánh.
Trên ke lại là nàng - nghĩa là người thứ ba, phiên bản A2 - và đang nhìn về phía chúng tôi.
Dường như sợ lạc mất chúng tôi, A2 lao sang ke chúng tôi đang đứng. Tôi không biết phải trốn đi đâu cho thoát. Ba người phụ nữ bao vây tôi và la ó như những kẻ tâm thần.
- Thế này là thế nào?
- Sao chúng tôi lại những ba người? Một người thừa phải không?
- Anh làm xằng bậy vậy đó hả? Giờ thì ăn cho hết!
- Các cô hượm đã - rốt cục tôi cũng phát cáu. - Lạ thật... Trong tính toán của tôi không thể có sai sót. Các cô nghe đây! Cô, không, cô cơ... Quỷ thật, tôi chẳng hiểu cô nào là người chính gốc!... Em đã làm đúng lời anh dặn?
- Tất nhiên!... Có điều... Em... em lộn tàu. Ở ga Yoyogi em không lên tàu tới ga Ueno mà đáp tàu đi hướng Shinagawa. Nhưng tới ở ga Harajuku em xuống ngay và quay lại...
- Tôi biết ngay mà! Giờ thì rõ cả rồi. Vậy thì cô, cô là người đi nhầm tới ga Harajuku. Còn cô... cô là người từ ga Akihabara tới đây qua ga Ochanomizu... Còn cô nữa... cô đi thẳng từ Akihabara...
Chúng tôi đứng im lặng một lúc, ngỡ ngàng ngó nhau. Rồi những người đàn bà lại léo nhéo.
- Nào, anh định cưới ai trong số chúng tôi? Trả lời đi!
- Ai sẽ phải lấy cái thứ đàn ông này, hả?
- Dẫu thế nào đi nữa thì cũng không phải là tôi!
- Hay là tôi chăng? Không. Trò này không xong với tôi!
- Người thứ ba để làm gì? Trong số chúng ta cô ấy là người thừa ra...
- Sao anh im lặng vậy? Nghĩ ra cái gì đi chứ!
- Anh nói xem anh định sẽ làm gì nào?
Ba người đàn bà la lối, nức nở, cấu xé nhau bằng những ánh mắt oán hờn, sém chút nữa thì đánh lộn. Những kẻ vô công rỗi nghề bắt đầu bu quanh chúng tôi.
- Con gà giò toán học bất tài kia, anh đem chúng tôi ra làm trò cười đấy à.
Như con thú bị săn đuổi, tôi dáo dác nhìn quanh. May thay con đường sắt đã cứu mạng cho tôi dù cũng chính nó vừa giết tôi. Đoàn tàu vừa cặp sân ke, tôi làm một cú nhảy tuyệt vọng, chui tọt vào trong toa.
Ba người phụ nữ chưng hửng, họ ngây người ra chốc lát nhưng tỉnh lại trong chớp mắt và lao bám theo tôi. Hẳn họ cho rằng tôi muốn trốn chạy, muốn biến mất không để lại dấu vết. May cho tôi, cánh cửa toa xe đóng sập lại trước mũi họ. Sáu quả đấm nện gõ trống thình lình vào cửa.
- Chạy đi đâu, gã kia?... Đồ trâng tráo!... Tính bài chuồn hả?...
Thò đầu ra ngoài cửa sổ toa tôi hét:
- Cứ yên trí, các cô dâu yêu quý của tôi! Tôi không trốn đâu. Tôi muốn chu du theo đường vành đai và tự nhân thành ba.

Yasutaka (Nhật)
Ngọc Long dịch

Thể loại: Văn hoá | Người bổ xung: vitgac2 (24-11-2006)
Số lượt xem: 959 | Nhận xét: 2 | Đánh giá: 0.0

Всего комментариев: 2
2 LHa10  
0
May qua, cu tuong la ca 3 co dau deu do xo vao doi lay cai ... con heo kia

1 vhlinh  
0
Lạy Trời, VịtgаC2 ơi, định giết người hаng loạt hay sao mа để cac GIÁO SƯ nhan ba?

Добавлять комментарии могут только зарегистрированные пользователи.
[ Регистрация | Вход ]
 
Các bài viết khác
Хостинг от uCoz