Bài viết của Hội viên
Các trang chính

Thể loại bài viết
Văn hoá [125]
Thể thao [2]
Đời sống [120]
Pháp luật [4]
Thương mại [11]
Truyện cười [180]

Truy cập

Tìm theo thể loại

Thăm dò ý kiến
Tính năng của Web-site

[ Xem kết quả · Các thăm dò khác ]

Tổng số ý kiến: 48


» Thể loại  » Văn hoá

Các bạn hội viên có thể viết bài tại đây. Để chuyển sang chế độ thêm bài, các bạn hãy bấm vào "Thể loại"

Tìm vàng (phần 1)

Tìm vàng (phần 1)
TÌM VÀNG

Đêm đã xuống....
Những ngọn núi đá toả một làn hơi lạnh lẽo xuống cánh đồng nằm dưới thung lũng. Bầu trời dường như sâu thẳm hơn trên mép viền răng cưa đen thẫm, nhấp nhô của những rặng núi vây quanh bản. ..
Chị Mai bước ra hè, nhìn quanh một lượt khắp mảnh sân bằng đất nện gồ ghề, rồi chị bước xuống con ngõ thoai thoải dẫn xuống đường làng. Ngôi nhà của chị nằm trên sườn đồi, cao hơn mặt đường chừng hai mét.
Ra đến con đường làng trải nhựa, chị nhìn ngược nhìn xuôi một lúc lâu. Xung quanh vắng tanh vắng ngắt, một ngôi quán dựng bằng lá sơ sài nay đã khép cửa, chỉ còn ngọn đèn đỏ quạch treo ngoài mái hiên. Những con gà đã được lùa vào chuồng từ lâu, chỉ nghe loáng thoáng đâu đây có tiếng chó sủa bâng quơ rồi lại tắt ngấm ngay vào đêm tối.
Tần ngần một lúc chị Mai lại đi vào nhà. Gian nhà hết sức sơ sài, đồ đạc chỉ có mỗi một chiếc giường, phía trên là mấy hàng dây phơi treo đủ các loại quần áo; một chiếc phản kê đối diện bằng gỗ mộc, có lẽ đã rất lâu năm vì nước gỗ đã bóng lên với vô số vết sứt sẹo; một chiếc tủ thấp tự đóng lấy cũng bằng gỗ mộc trên để chiếc ti-vi màn hình đen trắng. Ngọn đèn Nê-ông với ánh sáng mờ mờ, có lẽ là do thiếu điện, dọi những luồng xanh lét xuống nền nhà lát xi măng sạch bóng.
Một khung cửa sổ không có cánh nhìn ra phía rặng núi, được che bằng tấm mành rách vén lên nửa chừng, để lộ những vì sao to, mọng nước như sắp rơi xuống rìa núi màu đen sẫm. Hai ô cửa ra vào, một đi vào gian buồng trong và một đi ra hè, cũng không có cánh, riêng ở cạnh ô cửa nhìn ra ngoài hè có một tấm ván cao vẫn được dùng để che khi đêm về. Tường nhà làm bằng đá vụn, phía trong có trát thêm một lớp xi-măng nhưng không hề quét vôi càng tăng thêm ánh mờ đục và xám xỉn cho gian phòng. Mái nhà lợp bằng lá, khá cao, khum khum hình chữ A, có đôi chỗ đã giột phải che phía dưới bằng những tấm ni lông treo lủng lẳng, chứa đầy nước đọng. Trên xà ngang vắt vẻo một con mèo rừng nhồi, nhe hàm răng dữ tợn và lấp lóe hai con mắt xanh lè.
Trên chiếc phản gỗ, mâm cơm đã được dọn sẵn. Hai bát canh rau ngót nấu với mì tôm, một đĩa đậu với những miếng to màu trắng nhờ và một đĩa muối ớt để cạnh cái bát sành đựng măng muối màu vàng sẫm. Hai đứa bé, một trai, một gái khoảng 7-8 tuổi ngồi xếp bằng tròn bên mâm cơm, mắt nhìn vào những hình ảnh chập chờn không rõ nét trên màn hình vô tuyến.
Chị Mai nhìn quanh rồi ngồi xuống phản. Cái áo cũ màu xanh đã bợt bó sát lấy thân hình gầy khô và bộ ngực chảy xệ. Chiếc váy Mường màu đen đã bạc rủ xuống tận gót chân. Gương mặt chị xương xương, hằn những nếp nhăn sâu với khoé nhìn mệt mỏi và làn da trắng xanh. Mái tóc còn đen nhưng đã rụng thưa búi thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu. Vật duy nhất tươi sáng trên thân hình chị là chiếc cạp váy làm bằng thổ cẩm do chị dệt lấy với những hoa văn cầu kỳ, màu sắc rực rỡ.
Chị Mai nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ đầy bụi, đã hơn tám giờ. “Sao giờ này ông Mừng và bà Tú chưa về nhỉ? Không biết hôm nay lên núi có làm sao không? Thôi thì đành ăn cơm trước, bọn trẻ con chắc đã đói lắm rồi”-Chị Mai thầm nghĩ- Rồi chị đi qua gian buồng trong chất đầy thóc và bước xuống bếp. Bếp là một ngôi nhà sàn đã cũ lắm rồi với những vách tre đan bằng phên nứa và mái lá thấp. Một chiếc bếp củi đang cháy, bên trên có nồi cám lợn to tướng sôi ùng ục, chiếc thứ hai đã vùi lửa, nồi cơm ủ trong tro nóng. Cạnh bếp là một chiếc chạn đựng bát đũa và vài thứ gia vị lèo tèo. Phía sau trạn và giáp với cửa sổ (cũng không có cánh cửa và được che bằng một tấm mành rách) là một chiếc giường trải manh chiếu đã ố vàng. Đây là giường của con trai và con dâu chị Mai. Con trai chị mới đi làm đồng về, đang nằm sóng xoài trên giường, còn con dâu thì ngồi bên nồi cám lợn hì hục thổi lửa. Chị Mai nhẹ nhàng gọi:
- Lên ăn cơm thôi. Bố đi lên mỏ với bà Tú chắc lại về muộn. Lên mà cho hai đứa bé nó ăn với.
Bữa cơm diễn ra uể oải, mấy đứa trẻ dường như cũng hiểu tâm trạng bồn chồn, lo âu của bố mẹ và bà nội nên suốt bữa ăn không chuyện trò gì. Chúng ăn rất nhiều, như tất cả những đứa trẻ nhà quê nghèo và khỏe mạnh.
Đã muộn lắm rồi....
Con trai và con dâu chị Mai đã chui vào gian bếp. Hai đứa nhỏ ngủ say sưa trên tấm phản mắc một lá màn xô màu xám. Trên chiếc giường cũng đã buông màn, chị Mai nằm trằn trọc. Tiếng ếch nhái từ ngoài đồng vọng về khiến hơi đá núi càng thêm lạnh lẽo.
Có tiếng xé máy nổ xa xa, lúc đầu nhỏ và về sau to dần, và cuối cùng rộ lên ngay ngoài hè. Chị Mai lật đật bước ra cửa, bê tấm ván che cửa sang một bên. Một chiếc xe Minxk đỗ ngay bên bậc thềm vẫn đang phun khói mù mịt. Trên xe là hai người đội mũ bảo hiểm. Cuối cùng thì hai người mà chị mong đợi đã về. Anh Tú và chị Mừng.
- Gớm sao mà về muộn quá. Bọn trẻ không chờ được đã ăn cơm trước và đi ngủ rồi.
- Đã bảo là đừng có đợi, người ta đi lên núi biết thế nào được – Anh Mừng vừa nhấc mũ bảo hiểm ra vừa nói, giọng ân cần.
Chỉ một loáng, mâm cơm đã được dọn ra trên chiếc chiếu trải dưới sàn nhà. Anh Mừng và chị Tú vừa thong thả ăn vừa nói chuyện, còn chị Mai ngồi bên cạnh, khi thì xới cơm khi thì gắp thức ăn, hết nhìn người nọ đến người kia với hai con mắt bỗng trở nên sáng lấp lánh trên khuôn mặt trẻ hẳn ra, thấp thoáng những tia sáng yếu ớt của vẻ đẹp thanh xuân ngày xưa.
Dọn cơm xong, chị Mai và chị Tú cùng nhau ra giếng. Nước giếng lạnh toát, có mùi hơi tanh tanh, sóng sánh trong chiếc chậu thau bằng nhôm. Vừa vốc từng vốc nước đọng ánh trăng lấp loáng lên khuôn mặt nóng bừng vì mới nhấp mấy ngụm rượu ủ bằng lá cây, chị Tú vừa thì thào:
- Thế nào, chị Mai, hôm nay đến lượt chị nhé. Em leo núi về mệt lắm, chả có sức đâu – Chị Tú vừa nói vừa tủm tỉm cười – Mà hai ông bà làm kheo khéo và nhanh nhanh thôi, cho em còn ngủ với nhé.
- Gớm cái cô này – Chị Mai đáp thẹn thùng, nhưng không dấu nổi vẻ sung sướng ngời ngời trên từng nét mặt.
- Chị em mình phải hợp tác chặt chẽ, không cho xểnh ra ngoài một tí nào. Rồi ngày mai còn phải bàn kế để ly gián bằng được cái con Sa trên Sơn La nữa. Con ấy là gớm lắm.
- Nhưng mà cô cũng phải kheo khéo một chút, đàn ông họ ưa nịnh. Cứ chửi bới ầm ĩ là chẳng có lợi gì đâu. Có khi nó còn đánh cho thiệt vào thân cô ạ.
- Anh ấy chỉ dám bắt nạt chị chứ đánh thế nào được em. Chị quên bố em là người Hoa à, em có mấy miếng võ gia truyền cũng ác lắm. Vết sẹo dưới chỏm tóc trên trán anh Mừng chẳng phải là một lời cảnh cáo đấy sao.
- Cô cũng thật là...Mà tôi nghe nói cái cô Sa ấy trắng trẻo xinh gái lắm, lại trẻ hơn chị em mình – chị Mai vừa nói vừa băn khoăn nhìn lên tấm thân cao lớn, đẫy đà với nước da hồng hào của chị Tú, rồi chị thở dài – Cô thì còn có da có thịt, béo trắng thế kia, chứ còn tôi...
- Hôm nay chị lấy bộ áo váy em mới cho mà mặc – Chị Tú nhìn chị Mai, ái ngại...
Một lát sau cả hai đi vào nhà. Chị Tú đã thay bộ đồ ngủ giản dị màu nâu, với hàng khuy tết theo kiểu tầu ở trước ngực. Bộ quần áo may sát người tôn lên những đường nét cân đối tuy kích thước có hơi thái quá. Mái tóc màu hung xõa xuống quanh cổ và hai vai, ôm lấy khuôn mặt tròn với đôi mắt một mí, dù đã hằn sâu vết tích của thời gian nhưng vẫn lưu lại đôi nét của vẻ đẹp thời son trẻ. Chị Mai thì súng sính trong bộ áo váy mới màu mỡ gà. Áo rộng và dài, váy thì buông chấm gót, đây đó điểm xuyết vài bông hoa thêu màu nâu. Trông chị trẻ ra đến mươi tuổi, miệng nở một nụ cười ngượng nghịu. Chị cầm theo một chiếc khăn bông sạcg sẽ, trắng tinh. Rồi cả hai cùng bước lên giường
Anh Mừng đã nằm giữa giường. Anh chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc kẻ sọc màu xám. Anh to béo, nhưng những bắp thịt ở chân và tay còn rất săn chắc. Nước da anh đen bóng và nhẵn nhụi. Khuôn mặt to đầy đặn, với cặp mắt hơi lồi và đôi môi dầy có một vẻ gì dung tục và dữ dằn, nhất là khi anh nhìn thẳng vào ai với hai con mắt đầy lòng trắng. Nhưng khi anh chợt nở nụ cười phô hai hàm răng trắng lóa thì khuôn mặt anh lại có một vẻ hồn nhiên như trẻ thơ, rất dễ khiến người khác có cảm tình.
Bây giờ thì anh đang thiu thiu ngủ. Hai chị bước vào màn, mỗi chị nằm một bên người anh. Anh khẽ giật mình, rồi lại lim dim mắt. Chị Tú nằm quay mặt vào tường, một lát sau đã cất tiếng ngáy. Còn chị Mai rất tự nhiên gối đầu lên cánh tay anh. Một lát sau, khi tiếng ngáy của chị Tú đã vang to và đều đặn, chị Mai khẽ đập tay lên bụng anh Mừng và thì thào: “Nào, nào, ông Mừng, dậy đi..”. Thấy anh Mừng vẫn còn lơ mơ, chị lại lay mạnh hơn “Ông Mừng, dậy đi, tranh thủ làm một tí chứ...”. Rồi chị quờ tay xuống phía dưới bụng anh, dưới nữa, dưới nữa ... Anh Mừng choàng dậy, thở dài đánh sượt một cái rồi trở mình sang phía chị Mai....Đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ếch nhái, tiếng côn trùng từ ngoài vườn vọng đến, tiếng ngáy của chị Tú và tiếng nan giường thỉnh thoảng lại kêu cót két...
Đêm đã qua...
Một buổi sáng tinh mơ trong vắt đã về trên những rặng núi xanh biếc màu cỏ ánh bạc. Những tia nắng phớt hồng tan trong hơi sương phủ lên cánh đồng. Không khí như một làn hương giá buốt và thơm ngát kỳ lạ mang đến cho những người dân trong ngôi bản hẻo lánh này một nguồn sinh lực dồi dào và một niềm vui sâu lắng. Tiếng gà gáy, tiếng chó sủa và tiếng người lao xao gọi nhau làm những ngôi nhà sàn và nhà đất đơn sơ rộn ràng hẳn lên. Đây đó thoáng hiện lên những làn khói bếp màu xanh nhạt. Các bà, các chị đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho những người đi làm đồng sớm.
Sau bữa cơm sáng con dâu và con trai chị Mai ra đồng ngay. Anh Mừng đèo hai đứa cháu đi học. Trong ngôi nhà vắng vẻ đẫm nắng chỉ còn lại hai người đàn bà. Chị Tú rút một điếu thuốc lá, châm lửa rồi vừa rít từng hơi nhỏ vừa trầm ngâm suy nghĩ. Trong buổi sớm mai này gương mặt chị hiện rõ sự mệt mỏi và già nua. Mi mắt trên sưng mọng, hùm hụp với cái nhìn lờ đờ, đôi má chảy sệ với làn da đã rám từng mảng lớn, xạm màu, tương phản với màu trắng hồng trên hai cánh tay. Trong dáng ngồi, cử chỉ, những ngón tay cầm điếu thuốc một cách thành thạo có một vẻ gì vừa dạn dĩ, ngang tàng, nhưng cũng vừa hấp dẫn và khêu gợi. Những dấu vết còn sót lại của người phụ nữ thành thị, có đôi chút học vấn và có đôi phần sang trọng khiến chị hơi lạc lõng trong căn nhà quá đơn sơ này.
Không ai ngờ chị đã bỏ chồng con, bỏ ngôi nhà không lấy gì làm giàu có những dẫu sao cũng nằm ngay giữa thành phố Hải Phòng (mà là nhà mặt ngõ hẳn hoi) mà lên vùng rừng núi này đã nhiều năm, làm một người vợ lẽ không chính thức của anh Mừng. Cái gì đã lôi kéo chị lên đây? Ma lực nào đã giữ chân chị suốt bao ngày tháng giữa những ngọn núi đá hiểm trở, những bức tường tồi tàn của ngôi nhà không có cánh cửa, và những bữa cơm đạm bạc? Có phải ảo tưởng về những nguồn khoáng sản dồi dào nằm sâu trong lòng núi thăm thẳm kia? Hay ảo tưởng về tương lai của một bà chủ mỏ giầu sang đã ngấm vào máu chị và mê hoặc chị như một con bạc khát nước? Hay tấm thân cường tráng với tình yêu tuy thô lậu nhưng chất phác của anh Mừng?
Chị Tú vẫn ngồi trầm ngâm, châm thêm một điếu thuốc nữa. Nhìn ra cánh đồng xanh nõn ủ trong hơi sương màu hồng dịu của nắng sớm, chị bâng khuâng nhớ lại những tháng năm đã qua...Những cuộc đi miên man với anh Mừng, vào hết khu rừng này đến khu rừng khác, đuổi theo những vỉa khoáng sản chập chờn và trêu ngươi giữa lòng núi. Ngọn lửa ma trơi ấy dẫn họ đi ngày một xa, ngày một đắm đuối, ngày một vô vọng ...Tất nhiên sự gần gũi đơn sơ nhưng cháy bỏng của một người đàn ông đang độ cường tráng cũng tạo nên hương vị hấp dẫn và huyền hoặc của những ngày trôi dạt này. Mối tình của anh Mừng cũng đậm đà và chua cay như món măng muối với ớt mà chị Tú vẫn thường xuyên ăn, lâu ngày đâm ra nghiện.
Lúc đầu chị Mai ghen tuông ghê gớm. Nhưng là một phụ nữ Mường sống theo lối cổ, coi chồng là chúa tể nên chị chỉ dám lườm nguýt chị Tú, hay lâu lâu đánh chó đuổi mèo, chứ tuyệt nhiên không dám động đến anh Mừng. Tất nhiên ban đầu anh Mừng và chị Tú cũng chưa công khai quan hệ của mình, nên chị Mai cũng chỉ đoán già đoán non. Chị biết tính chồng mình. Chị chưa bao giờ hoàn toàn có anh trong suốt những năm lấy nhau. Anh Mừng là một người đàn ông khỏe mạnh, quá khỏe mạnh theo một nghĩa nào đó. Hơn nữa anh không cam chịu với cuộc sống nơi đồng quê mà đi lang bạt khắp nơi. Nào đi lính, đi buôn lậu, đi tìm vàng, làm thợ nề...và cuối cùng là đâm vào nghề khoáng sản. Không hiểu số kiếp anh đen đủi thế nào mà bao nhiêu tiền kiếm ra đếu mất hoặc tiêu tán sạch nên bây giờ đã có cháu rồi mà nghèo vẫn hoàn nghèo.

(Hết phần 1)

Thể loại: Văn hoá | Người bổ xung: lhs82-83 (06-08-2006) | Tác giả: Hoang Anh
Số lượt xem: 1664 | Đánh giá: 0.0

Всего комментариев: 0
Добавлять комментарии могут только зарегистрированные пользователи.
[ Регистрация | Вход ]
 
Các bài viết khác
Хостинг от uCoz