Bài viết của Hội viên
Các trang chính

Thể loại bài viết
Văn hoá [125]
Thể thao [2]
Đời sống [120]
Pháp luật [4]
Thương mại [11]
Truyện cười [180]

Truy cập

Tìm theo thể loại

Thăm dò ý kiến
Khi đóng góp ý kiến

[ Xem kết quả · Các thăm dò khác ]

Tổng số ý kiến: 29


» Thể loại  » Đời sống

Các bạn hội viên có thể viết bài tại đây. Để chuyển sang chế độ thêm bài, các bạn hãy bấm vào "Thể loại"

Mẹ chồng nàng dâu (phần 2)

Mẹ chồng nàng dâu (phần 2)
MẸ CHỒNG NÀNG DÂU (phần 2)

- Mẹ anh hơi khó tính, có lẽ vì bố anh mất sớm. Nhưng mẹ rất yêu anh, và anh lại rất yêu em, nên mẹ cũng sẽ yêu em. Chỉ cần em thương mẹ và kiên nhẫn một chút.
Cô đã kiên nhẫn. Nhưng bà Ngà yêu Vũ, và Vũ rất yêu cô, thì không có nghĩa là bà sẽ yêu cô. Có lẽ nếu Vũ ít yêu cô một chút thì bà sẽ có cảm tình với cô hơn.
Ngày mới về làm dâu, trong bữa cơm đầu tiên, cô nấu thật nhiều món ăn mà cô biết là Vũ thích. Bà Ngà ăn rất ít. Bà không chê cũng không khen. Ăn xong bà đi vào phòng ngay. Tuyết ngơ ngác, cô nhìn Vũ dò hỏi.
- Không sao đâu em. Mẹ chưa quen có em ở trong nhà. Theo thời gian mẹ sẽ hiểu em là một người vợ tuyệt vời, và mẹ sẽ yêu em thôi.
Hai người vừa ăn vừa cười đùa, thỉnh thoảng Vũ còn bón từng thìa cơm cho Tuyết, rồi kéo đầu Tuyết vào vai mình.
Bữa ăn kéo dài rất lâu. Bà Ngà ho lên khe khẽ. Tuyết vội vàng dọn mâm. Rồi cô cùng chồng lên phòng. Cô vừa ngả đầu vào cánh tay Vũ thì nghe tiếng bà Ngà gọi giật giọng:
- Vũ ơi xuống đây mẹ bảo.
Vũ thở dài và đi xuống, một lúc lâu sau anh trở về phòng, trầm ngâm.
- Có chuyện gì vậy anh?
- Mẹ bảo mẹ không quen ăn theo kiểu của em, mẹ muốn được thoải mái, nên có lẽ mẹ sẽ ăn riêng.
- Như thế sao tiện. Nhà có mỗi ba mẹ con.
- Thôi cứ chiều mẹ đi em nhé. Chỉ một thời gian thôi.
Từ ngày đó trong căn nhà nhỏ đã có hai gia đình, hai mâm cơm. Nhưng hầu hết các bữa cơm bà Ngà thường nấu trước, và bao giờ bà cũng gọi con trai vào ăn với mình. Vũ ăn cơm xong với mẹ rồi lại ăn với vợ. Và thường là bà Ngà ép con trai ăn thật no để không còn bụng đâu mà ăn với Tuyết nữa.
Các buổi trưa bà Ngà cũng hay gọi Vũ xuống trò chuyện, nhiều khi anh nằm ngay trên đi văng và ngủ thiếp đi, bà Ngà ngồi bên cạnh. Còn các buổi tối bà thường rủ Vũ xuống xem vô tuyến trong phòng khách. Tuyết thì cắm cúi đọc sách hoặc nghe nhạc ở tầng trên. Và thế là chỉ trừ lúc đi ngủ, hầu như cô chả có dịp nào được ở một mình với chồng.
Cô bắt đầu ngấm ngầm ghét bà Ngà, có lẽ còn hơn nhiều bà ghét cô.
Bắt đầu một cuộc chiến tranh quyết liệt giữa hai người phụ nữ.
Vốn thông minh và trầm tĩnh, Tuyết cân nhắc kỹ lưỡng từng bước đi để dành phần thắng. Cô không nổi nóng, không cãi lại, và không một lần nào nói một lời với Vũ về mẹ chồng. Vũ không ngờ có sự căm thù dữ dội ở dưới vẻ ngoài dịu dàng và nhu mì của vợ. Và kết cục người nổi nóng là mẹ anh. Bắt đầu các vụ xích mích giữa hai mẹ con.
Vũ kiên quyết không ăn cơm cùng với mẹ nữa. Anh tuyên bố bà đã muốn ăn riêng thì cứ ăn riêng, anh sẽ ăn với vợ. Anh không thể để cô lủi thủi trong ngôi nhà mà cô còn chưa mấy quen thuộc này. Anh đã cưới cô về thì anh phải có trách nhiệm. Còn nếu bà muốn ăn với anh thì phải ăn chung với cả cô nữa. Trước sự kiên quyết của con trai, người mẹ buộc phải nhường bước. Bà còn tiếp tục nhường nhiều bước nữa. Vũ là cả cuộc đời của bà, là ánh sáng của bà. Nhưng mỗi lần nhường bước như thế bà lại trở nên cáu kỉnh hơn, hay giận dỗi hơn, chua chát và khắc nghiệt hơn. Và khoảng cách giữa bà với con trai càng xa dần.
Rồi một ngày bà bị ốm. Đây là trận ốm nặng đầu tiên trong cuộc đời bà kể từ khi làm mẹ. Ngồi bên giường, nhìn tấm thân gầy gò, mỏng dính dưới lớp chăn dạ, nhìn những sợi tóc bạc bết vào hai bên thái dương mẹ, Vũ chợt nhận ra mẹ mình đã già. Cầm bàn tay khô và lạnh, chằng chịt những vết gân xanh của mẹ, lòng anh nhói đau. Đã không còn xa lắm nữa cái ngày mẹ sẽ ra đi, cái ngày mà xưa nay anh cứ nghĩ nó không bao giờ đến. Bà nhìn anh và mỉm cười:
- Mẹ không sao đâu. Chỉ váng vất ít ngày là khỏi thôi. Xưa nay mẹ vẫn khỏe mà.
Anh bỗng nhớ lại có một vài lần mẹ bị cảm, anh còn rất nhỏ. Mẹ nằm trên giường, còn anh đun lá xông và nấu cháo cho mẹ. Cái cảm giác trống trải, cô đơn khi anh lủi thủi trong căn bếp vẫn hằn sâu trong trí nhớ anh. Căn nhà khi đó lạnh lẽo hẳn đi. Và anh thường ngồi lì bên cạnh mẹ, cầm tay mẹ cũng như thế này, cố dẹp đi cảm giác bơ vơ và sợ hãi. Có lẽ vì thương con nên mẹ anh thường chỉ nằm một ngày là khoẻ lại. Bếp lửa lại sáng hồng, và mùi thức ăn ngào ngạt ủ nóng cả căn phòng, và niềm vui lại bừng lên chan hoà trong những bước chân vội vã và nụ cười của mẹ.
Cả một cuộc đời hiện ra trong giây phút ấy. Anh hình dung con đường dài dưới bóng hai hàng phượng vĩ chói chang. Một người đàn bà hiền dịu dắt tay một cậu bé. Lúc nào cũng chỉ có hai người. Luôn luôn chỉ có hai mẹ con. Và ở cuối con đường, cậu bé đã là một người đàn ông trưởng thành. Cậu bây giờ không còn nắm tay mẹ nữa...
Sau ngày đó hai mẹ con hòa thuận hơn. Vả lại Tuyết bắt đầu có mang. Mọi người trong nhà tập trung sự chú ý vào những sinh linh bé bỏng sắp chào đời.
Hai đứa trẻ ra đời. Và Tuyết dồn mọi tình cảm và thời gian cho chúng. Bây giờ thì khi Vũ đi làm về, cô mặc cho mẹ anh chạy ra đón anh, lấy khăn ướt cho anh mà lòng không mảy may ghen tị. Các buổi trưa cô để anh ngủ dưới đi văng, nhiều bữa cô còn không ăn cơm cùng với chồng và mẹ. Hai đứa con là cả thế giới của cô.
Nhưng hai đứa trẻ cũng là cháu của bà. Và bà bắt đầu can thiệp vào việc nuôi dậy chúng. Nhất là khi chúng càng lớn càng xinh đẹp và càng giống bố.
Trước kia, cô và bà chỉ ngấm ngầm ác cảm với nhau trong cuộc tranh giành tình yêu và sự quan tâm của anh. Nhưng giờ đây đối với hai đứa trẻ thì cô không còn ngần ngại nữa. Cô không cãi lại, nhưng ngang nhiên không làm theo ý mẹ chồng. Và khi câu chuyện quá căng thẳng, cô lẳng lặng mang hai con về nhà bố mẹ đẻ.
Mỗi lần như thế Vũ lại đi đón cô về, gia đình lại hoà thuận ít lâu, và rồi lại một trận xích mích mới. Càng ngày bà càng khó tính và gay gắt.
Cuối cùng thì Vũ cũng chán ngấy. Anh hay đi công tác xa hơn trước, về nhà muộn hơn. Và anh không còn đến đón cô mỗi khi cô bỏ về nhà bố mẹ nữa. Tuy nhiên anh không phản bội cô. Anh yêu hai con. Nhưng từ lâu anh cũng không làm chồng cô nữa. Anh vô cùng mệt mỏi.

(hết phần2)
(Phan 3)

Thể loại: Đời sống | Người bổ xung: lhs82-83 (18-08-2006) | Tác giả: Hoang Anh
Số lượt xem: 1285 | Đánh giá: 0.0

Всего комментариев: 0
Добавлять комментарии могут только зарегистрированные пользователи.
[ Регистрация | Вход ]
 
Các bài viết khác
Хостинг от uCoz