Bài viết của Hội viên
Các trang chính

Thể loại bài viết
Văn hoá [125]
Thể thao [2]
Đời sống [120]
Pháp luật [4]
Thương mại [11]
Truyện cười [180]

Truy cập

Tìm theo thể loại

Thăm dò ý kiến
Thành lập báo Điện tử

[ Xem kết quả · Các thăm dò khác ]

Tổng số ý kiến: 46


» Thể loại  » Đời sống

Các bạn hội viên có thể viết bài tại đây. Để chuyển sang chế độ thêm bài, các bạn hãy bấm vào "Thể loại"

Người thầy đầu tiên

Người thầy đầu tiên
...
Bà Viện sĩ Antưnai Xulaimanôva về đến làng khi buổi lễ trọng thể khánh thành trường học sắp khai mạc. Mọi người đổ ra đường để nhìn bà, ai cũng muốn bắt tay bà. Có lẽ Antưnai Xulaimanôva cũng không ngờ sẽ được đón tiếp như vậy. Là viện sĩ, Antưnai từng dự nhiều cuộc họp long trọng, và luôn được đón tiếp nồng nhiệt và kính cẩn, nhưng nơi đây, trong ngôi trường làng bình thường này, thái độ niềm nở ân cần của dân làng đã làm bà hết sức bồi hồi cảm động.
Khi buổi lễ đang diễn ra hết sức trang trọng và vui vẻ, một bức điện tín được đưa đến: các học sinh cũ chúc mừng bà con trong làng nhân dịp khánh thành nhà trường mới.
Hiệu trưởng hỏi: Những bức điện này do ông lo đưa thư Đuysen mang về phải không? Bảo ông lão xuống ngựa, mời vào đây.
Nhưng Đuysen đã đi rồi, ông đi phát nốt thư trong làng. Còn Viện sĩ Antưnai bỗng giật mình khi nghe đến tên Đuysen, gương mặt bà đầy vẻ ngượng ngùng, rồi ngập chìm trong nỗi ưu tư.

Đó là trích đoạn trong tác phẩm "Người thầy đầu tiên" của Aitmatốp.
Rất nhiều năm trước, khi Antưnai Xulaimanôva còn là một cô bé mồ côi và ngôi làng Kurkurâu dưới chân núi còn là một ngôi làng nghèo khổ, từ xưa đến nay chưa hề có một lớp học thì có một thanh niên xanh xao về làng với nhiệm vụ mở trường học. Anh là Đuysen, chữ nghĩa trong đầu chẳng có bao nhiêu, nhưng có một lòng quyết tâm đem cái chữ đến cho những đứa trẻ tưởng chẳng bao giờ biết đến trường lớp.
Đuysen đã phải một mình vất vả dựng trường, chống chọi với bao khó khăn, với định kiến của dân làng… Anh phải chống chọi với cả chó sói để đưa trẻ đến trường, chống chọi với bọn hung đồ muốn ép uổng Antưnai.
Rất nhiều năm sau, Antưnai đi lên Matxcơva học thành tài, đã trở thành viện sĩ nổi tiếng, và hôm nay trở về thôn trong sự trọng vọng của mọi người. Còn Đuysen thành một ông lão đưa thư cần cù của làng Kurkurêu, thậm chí không có dịp dự lễ khánh thành trường khi Antưnai trở về.
...
Tôi đã lặng người khi đọc những dòng trên đây. Chúng ta có quên gì trong quá khứ không nhỉ ? Có điều gì cần nhớ mà chúng ta đã quên và điều gì đáng ra phải quên thì chúng ta lại cứ nhớ mãi ?
Có điều gì đáng trân trọng trong quá khứ thì cần trả về đúng vị trí xứng đáng của nó, phải vậy không ?
Tôi cứ nghĩ, người đưa thư già phải là người cắt tấm băng khánh thành ngôi trường mới ! Không một ai xứng đáng hơn ông !
Thể loại: Đời sống | Người bổ xung: PH (31-10-2006)
Số lượt xem: 801 | Nhận xét: 2 | Đánh giá: 0.0

Всего комментариев: 2
2 maiC4  
0
Đây là một trong những truyện ngắn mình yêu thích từ hồi cấp 2. Cuộc đời là vậy, nhiều khi chúng ta cứ sống hồn nhiên, mải mê với những lo toan của bản thân mà quên đi những nghĩa tình làm nên chính cuộc đời mình!

1 vhlinh  
0
Cảm ơn PH đã nhắc lại câu chuyện này của T.Aitmatov. Đau đớn thường làm ta nhớ lâu, ơn sâu thì đôi khi quên lãng. Có đấy Hoa ạ, mình cũng đã từng như vậy với một " ai đó".
Ngày xưa mình đọc truyện này đến đoạn Antưnai quay về T/P mà cứ khóc suốt.

Добавлять комментарии могут только зарегистрированные пользователи.
[ Регистрация | Вход ]
 
Các bài viết khác
Хостинг от uCoz