To: Hằng,
"Cấm" mà được sao, với lại "trái cấm" mới ngọt Hằng ơi là Hằng ! Hằng mới gọi là "nối giáo cho giặc" đấy nhé ! To: MEI,
"Vào hùa" với MEI một chút nhé (vì "đồng đội" nối giáo cho giặc". Nhưng đừng có ai "vào rừng mơ bắt con tưởng bở" ... OK ?)
"Bờ vai em làm cho anh thao thức
Men rượu nào ru giấc ngủ được đây
Em xa quá, làm sao cho anh thấy
Nụ cười hiền và ánh mắt mê say
Đêm đã qua mà ngày chưa tới sáng
Anh chìm vào giấc ngủ chạng vạng mơ
Gặp em ở đâu và chờ tới bao giờ
Anh đành phải trông vào số phận
Không có gì tự nhiên mà có
Và cả em, anh đã chẳng ước mơ
Nhưng sự thật là cùng nhau ta đã
Tan hoà vào chung một nỗi đam mê
Anh sẽ chết vì tình yêu em mất
Vì mối tình em đã lén mang cho
Tại sao thế ? Vì sao em có thể
Tin và yêu một ai đó như anh
Cuộc đời mình là một bài toán khó
Mà em, anh đều chưa đủ thông minh
Lời giải nào tốt nhất cho chúng mình
Cũng phải đợi, phải chờ vào số phận
Có lẽ vậy mà anh không muốn nói
Muốn tiết kiệm lời khi nói về hai ta
Đừng hỏi nữa, xin em đừng nhắc lại
Sẽ có lần anh nói cùng em
Anh sẽ nói, anh hứa vào một đêm
Trăng sẽ sáng cho sao thôi nhấp nháy
Nhắm mắt lại và rồi em sẽ thấy
Những điều mơ hồ sẽ cầm được trên tay
Anh sẽ là của riêng em trong phút giây
Hãy nhận lấy và xin em đừng đánh mất
Em có thể gọi đó là hạnh phúc
Còn với anh, anh gọi là tình yêu..."