Thu sang cây đổ lá vàng,
Lá rơi rụng hết tại chàng hay Thu??? Em ru gì, lời ru cho đá núi, đá núi tật nguyền vết sẹo thời gian,
em ru gì lời ru cho biển khơi, biển khơi biết bao giờ ngừng lại.
Một ngày kia em một mình bước chân lên đỉnh núi, ngọn núi không cao nhưng cũng đủ để em nhìn thấy cả thành phố quanh mình. Biển xanh vẫn dịu dàng những con sóng mênh mang, bãi cát hẹp và những viên sỏi xanh rêu tắm mình trong nắng sớm. Tưởng như mình là Mỵ Nương bé bỏng, theo Sơn Tinh về bên núi hôm nào, biển dưới chân nhưng núi chót vót cao, lời của sóng xa xa mà sao vẫn dạt dào hơn cả bao đời dồn lại.
Em ru gì, lời ru cho anh, một đời đam mê, một đời giông tố,
em ru gì cho ta, khi bao ngày phôi pha,
câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng,
thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rứt,
lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.
Bão tố cuộn dâng rồi bão tố lại tan, giữa tâm bão vang lên câu hát nào bình yên đưa anh vào những giấc mơ êm đềm sau những phút giây vật nhào với sóng. Hát nữa chăng? Có ích gì khi bão tố đã tan, trên bãi cát những mảnh thuyền vỡ vụn, anh lặng lẽ đứng quay lưng về phía biển, em vẫn ngóng về một cánh buồm tận cuối chân trời xa. Dẫu em biết riêng mình em không làm nên cơn bão, lời hát vẫn tắt nửa chừng khi những chiếc lá xanh vẫn chưa kịp ngả màu.
Em ru gì, lời ru bao tiếc nuối tiếc,
nuối tiếc một đời ước vọng tàn phai,
em ru gì, lời ru cho ngày mai,
thời gian có bao giờ trở lại
Thời gian cứ trôi đi như sông ngàn đời vẫn chảy, nhưng nào có đâu ai tắm được hai lần trên cùng một dòng sông. Ước mơ nào rồi cũng sẽ nhạt phai, mân mê mãi làm gì những mảnh rách của cánh buồm ảo vọng. Núi vẫn hát lời tật nguyền của núi, tháng ngày qua vết sẹo vẫn in hằn, biển dạt dào khắc khoải suốt ngàn năm, những con sóng vẫn mong một ngày sẽ xóa nhòa vết sẹo hằn vách núi. Ngàn năm trước biển ồn ào, dữ dội, ngàn năm sau biển lặng lẽ thầm thì, núi vẫn lạnh lùng như núi của mọi khi, em chỉ hiểu điều này khi em không còn bên biển.
Em ru gì, lời ru cho anh, một đời đam mê, một đời giông tố,
em ru gì cho ta, khi bao ngày phôi pha,
câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng,
thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rứt,
lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.
Dẫu chưa một lần thực sự biết mùa thu, em vẫn ước một ngày ngắm nhìn cây trút lá, chiếc lá cuối cùng em sẽ chọn làm sứ giả, gửi một chút đam mê vào những tháng ngày chưa kịp phôi pha. Dẫu chưa một lần thực sự cất lời ca, em vẫn nghe tiếng của mình vọng mãi, vách đá nào sẹo thời gian dội lại, hòa cùng ngàn đời câu hát của biển xanh. Câu hát này em dành để ru anh, lời muộn màng có chút hương của gió, lời nồng thắm bên chiếc thuyền đã vỡ, dù giữa mình là vết sẹo của thời gian.
Theo: www.vnn.vn
ĐÂU PHẢI BỞI MÙA THU của Phú Quang: