29-03-2024, 20:26:35
Trang chủ BÀI VIẾT CỦA HỘI VIÊNĐăng kýTruy cập
Chào mừng Quý khách đã đến với diễn đàn của Hội Lưu Học sinh Việt nam 
[ Các tin mới · Thành viên · Nội quy · Tìm kiếm · RSS ]
  • Страница 1 из 1
  • 1
Diễn đàn » Các đề tài khác » Mọi mặt đời sống » Trên thiên đường
Trên thiên đường
PQADate: Чт, 09-11-2006, 14:35:17 | Message # 1
Rat nhiet tinh
Group: Admin
Posts: 375
Reputation: 0
Status: Offline
Mình đọc được truyện này trên trang web của học sinh lớp 12. Không biết 3 năm nữa, con gái mình có "già dặn" như thế này không nhỉ?

Trạm điện thoại trên thiên đường
Hoài Phương

Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại hay không? Liệu có phải xếp hàng rất lâu không? Em không sợ phải chờ đợi...

Long:
Bọn họ nói với em rằng anh đã rời bỏ em rồi. Em chỉ cười thôi, bởi vì em biết rằng anh không bao giờ như vậy. Em vẫn còn nhớ, năm em 14 tuổi, em bị một đứa con trai lớp trên bắt nạt, anh đã xông ra đánh nó để bảo vệ cho em, sau đó với bộ mặt sưng tấy anh nói với em rằng: " Em Phương, về sau cả đời này anh sẽ bảo vệ em!". Lúc đó chẳng phải chúng ta đã thầm hẹn ước như vậy sao? Nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của em, anh làm sao có thể bỏ em một mình mà âm thầm đi như vậy? Anh có biết rằng nếu không có anh, em không thể nào sống được. Không có bàn tay anh dẫn đường, em sẽ bị lạc lối không còn biết phương hướng nào để đi. Không có chiếc áo khoác của anh che chắn, em nhất định sẽ rất giá lạnh. Không có tiếng chuông điện thoại anh gọi vào mỗi buổi sáng, em sẽ lại đi làm muộn cho mà xem... Chúng mình đang chuẩn bị cho ngày kết hôn, anh cũng biết mà, em là một con bé vụng về như thế, chỉ có một mình, em làm sao có thể lo liệu được mọi chuyện? Em biết rằng anh chỉ đang tạm xa em một thời gian mà thôi, anh chỉ đến một nơi mà em không hề biết thôi phải không? Nhưng anh nhớ nhé, nhất định, nhất định phải trở về với em đấy. Anh còn phải thực hiện lời thề " cả đời này" bên em nữa mà. Em vẫn đang ở đây đợi ngày anh trở về.
Tiểu Phương

Ngày 19 tháng 5
Long:
Hôm nay em lại đi trên con đường mà chúng mình vẫn thường cùng nhau dạo chơi, anh có còn nhớ điểm hẹn của chúng mình không? Ở nơi đó vẫn còn bài hát mà anh thích đó. Em đang nghĩ rằng, chỉ cần em đi hết con đường này sẽ lại được gặp anh. Bởi vì anh đã từng hứa với em rằng sẽ đưa em đi xem bộ phim đó mà, hôm nay đã là ngày cuối cùng còn chiếu bộ phim đó. Mười năm qua, anh chưa từng một lần lỡ hẹn với em, chúng ta đã từng thề rằng đời này kiếp này sẽ luôn ở bên nhau mà? Anh có thể quên rồi sao? Về đến nhà, chuông điện thoại của em réo vang. Em nghĩ nhất định đó là anh rồi, là anh đã hỏi em đã về đến nhà chưa, em đang làm gì thế, đã ăn tối chưa, và anh sẽ lại nhắc nhở em phải biết nghe lời và phải ngoan ngoãn. Nhưng giọng nói của người trong điện thoại lại là Băng Băng, cô ấy hỏi em đang làm gì. Em nói em đang chờ điện thoại của Long. Trong điện thoại em nghe thấy tiếng Băng Băng òa lên khóc rất to. Anh nói xem cô ấy có phải là rất buồn cười không? Tại sao lại phải khóc cơ chứ? Khi chỉ có một mình em trong đêm đen vắng lặng, em cũng muón khóc lắm đấy. Nhưng em biết nếu anh nhìn thấy em khóc anh sẽ rất đau lòng. Vì thế em đang gắng hết sức để không bật khóc, để khi đợi anh trở về em sẽ nói với anh rằng, con người em rất kiên cường phải không anh. Nhưng khi nào anh mới quay trở về đây...
Tiểu Phương

Ngày 26 tháng 5
Long:
Em lại vừa gọi điện đến nhà anh đấy, nhưng những lời em nghe thấy vẫn chỉ là những câu nói quen thuộc trong chiếc máy nhắn tin: "Hiện giờ tôi đang bận không thể trả lời điện thoại, xin hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ nhanh chóng gọi điện lại cho bạn.". Đây đã là lần thứ mấy trăm như thế rồi? Anh đang đánh răng hay đang tắm, hay là tiếng ti vi to quá nên anh không nghe thấy tiếng điện thoại kêu? Từng lời anh nói trong điện thoại dường như vẫn luôn đọng lại bên tai em, cứ như anh chưa bao giờ rời xa em vậy. Nhưng chẳng phải rất lâu rồi anh không được nghe giọng nói của em sao? Anh không nhớ em à? Em biết rằng trước mặt anh em chỉ là đứa trẻ bướng bỉnh mà thôi, người mà luôn khiến anh phải tức giận. Anh biết không, bởi vì em rất thích nhìn thấy vẻ mặt cau có của anh khi em không nghe lời, em thích lại được nghe anh nói : "Cô nhóc này em hư quá!" , thích ánh mắt trách móc đầy yêu thương của anh. Em ôm chiếc gối bất chợt òa khóc. Dù những lúc chúng mình to tiếng với nhau thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy em khóc, anh nhất định sẽ ôm chặt em vào lòng, hôn đi những giọt nước mắt của em, xin lỗi an ủi em. Nhưng... tại sao, tại sao lần này anh lại vô tình đến vậy?
Yêu anh

Ngày 1 tháng 6
Long:
Ngày chúng mình kết hôn đã qua rồi. Tuy rằng anh vẫn chưa trở về nhưng em vẫn tự mình tổ chức lễ cưới và trở thành vợ anh. Từ năm 14 tuổi em đã luôn mong ước đến ngày có thể được làm vợ anh. Anh có còn nhớ những lời trước khi anh cầu hôn với em không? Anh thật là khéo nói, anh nói là: "Em Phương, hôm nay anh sẽ thực hiện một nguyện vọng của em." Em tinh nghịch hỏi lại: "Nguyện vọng gì cũng có thể được chứ?". Anh cười nói: " Ừ, bất cứ nguyện vọng gì cũng được." Thế là em liền nói ngay: "Vậy thì anh hãy lấy em đi.". Kết quả là anh liền giả vờ làm một trò ảo thuật rồi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn cưới, dịu dàng đeo nó vào ngón tay em. Anh biết không, được làm vợ anh là nguyện vọng lớn nhất đời em. Em luôn luôn hi vọng mãi mãi có thể ở bên anh. Nhưng mấy hôm nay khi em nấu cơm xong rồi, muốn cùng anh ăn, cùng anh chuyện trò nhưng trong căn phòng ấy vẫn chỉ có mình em cô độc. Em lại thắp đèn thật sáng để đợi anh trở về. Dù có muộn đến mấy, em nhất định sẽ vẫn luôn để đèn thật sáng, để anh biết rằng có một người vẫn đang đợi anh trở về... Lúc nãy, em vừa nấu cho anh một món canh mà anh thích nhất. Trong lúc em thái rau không cẩn thận đã bị cứa vào tay, máu nhỏ từng giọt đỏ thẫm ướt đẫm tay em, nhưng lại chẳng thấy có bàn tay anh vụng về giúp em băng bó. Nước mắt em đang trào ra anh có biết không. Hay em đã mất anh rồi sao? Ý nghĩ đó làm trái tim em đau đớn vô cùng.
Vợ anh

Ngày 7 tháng 6
Long:
Hôm nay trời đổ mưa rất to, em đã đứng dưới mưa từ rất lâu rồi. Khi thấy toàn thân nóng bừng lên, em mới chịu lững thững quay về. Em biết em đã bị bệnh rồi. Đúng là bị bệnh rồi. Như vậy thật tốt, chỉ cần em biết em bị bệnh, thì dù anh đang ở đâu, đang làm bất cứ cái gì cũng sẽ lập tức trở về nhà chăm sóc em, giúp em uống thuốc, dỗ dành em ăn, bắt em phải nằm trên giường không được cử động lung tung... Em nằm trên giường, cảm thấy toàn thân mình nóng bừng như lửa đốt, đầu em đau buốt như muốn vỡ tung. Tại sao vẫn chưa thấy anh đến? Em dường như không còn đủ sức để mở mắt nhìn nữa, em cảm thấy mọi vật như đang quay cuồng trước mắt. Nhưng em vẫn luôn tự nhủ trong lòng rằng không được ngủ, nhất định không thể ngủ. Bởi vì em sợ khi em ngủ rồi, anh trở về thì em sẽ không thể nhìn thấy anh nữa...Sau đó Băng Băng đến, cô ấy phát hiện em bị sốt, liền bắt em phải uống thuốc. Em nói với cô ấy rằng: " Em không thể uống thuốc, bởi vì nếu em khỏi bệnh thì Long sẽ chẳng có lí do trở về thăm em nữa." Băng Băng ôm chặt em khóc: " Tiểu Phương, anh Long đã chết rồi, em đừng tự hành hạ mình nữa có được không? Nếu như anh ấy thấy bộ dạng của em như thế này, anh ấy nhất định sẽ không an lòng mà nhắm mắt đâu... Em nghe chị nói đi, anh ấy đã chết rồi, chết rồi. Em có hiểu không? Vào đúng ngày sinh nhật của em anh ấy đã bị một tai nạn giao thông và đã không thể trở về bên em được nữa..." Là thật sao? Anh không thể quay trở về bên em được nữa à? Thế còn lời hẹn uớc đời này kiếp này của chúng mình thì phải làm sao đây? Anh làm sao có thể bỏ em mà đi như thế...
Tiểu Phương

Ngày 20 tháng 6
Long:
Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại không anh? Có phải là cần xếp hàng rất lâu không? Em đã mua cho anh một tấm thẻ điện thoại rồi này. Khi đến Giáng sinh có thể gọi cho em có được không? Đã rất lâu rồi em không được nghe nói "Anh yêu em.".

*Tác giả tự truyện*: Đây là câu chuyện đầu tiên của mình hi vọng sẽ chiếm được cảm tình của các bạn. Hãy nhớ để lại cho mình một lời nhận xét nhé. Điều đó sẽ rất giúp ích cho mình. Các bạn nhớ đừng khóc, đừng vì những câu chuyện như thế mà khóc. Hãy biết trân trọng hơn những gì mình đang có. Đó là điều cuối cùng mình muốn nói. Đừng bỏ lỡ những giây phút để trái tim mình được rung động nhé!


Chuc cac ban luon vui ve.
 
PHDate: Вт, 14-11-2006, 18:43:25 | Message # 2
Rat nhiet tinh
Group: Admin
Posts: 173
Reputation: 0
Status: Offline
Mình được một người bạn (rất) thân kể cho nghe câu chuyện về tình yêu bất tử:

Ông bà tôi đã cưới nhau được hơn nửa thế kỷ và họ cứ luôn hay chơi một trò đặc biệt của họ hằng ngày. Mục tiêu của trò chơi là một người phải viết từ "shmily" ở một nơi bất ngờ quanh nhà, còn người kia sẽ đi tìm.

Ông bà bôi từ đó lên gờ cửa sổ. Nó được viết lên hơi nước còn đọng lại trên gương sau vòi nước nóng. Thậm chí, có lần bà còn lật từng tờ của tập giấy nháp trên bàn để tìm thấy "shmily" trên tờ cuối cùng.

Những mảnh giấy nhỏ với chữ "shmily" được viết nguệch ngoạc được tìm thấy khắp nơi, có khi được nhét vào trong giày hoặc dưới gối. Từ "shmily" bí ẩn này gần như trở thành một phần trong ngôi nhà của ông bà tôi, cũng giống như đồ đạc vậy.

Thái độ hoài nghi và sự thực dụng ngăn cản tôi tin vào tình yêu nồng nàn và lâu dài. Cho đến khi tôi khám phá được "trò chơi" của ông bà tôi. “Trò chơi" đi tìm từ "shmily" cứ tiếp diễn, cho đến khi bà bị bệnh ung thư. Bà yếu dần và không dậy được khỏi giường nữa. Và một ngày kia, tất cả chúng tôi đều phải đối diện với một thực tế đau lòng : Bà mất.

Shmily" được viết nguệch ngoạc bằng màu vàng trên một dải lụa hồng đặt cạnh giường bà vào hôm bà mất. Khi tất cả họ hàng và những người quen biết đã đi về, ông tôi lại gần giường bà nằm và bắt đầu hát cho bà nghe. Giọng ông khàn và nghẹn. Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Vì tôi biết tôi đã được chứng kiến một tình yêu không bao giờ chết. Tôi hỏi ông tôi, sau bao nhiêu năm, rằng "shmily" có nghĩa là gì.

Và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi được biết "shmily" đơn giản là "See how much I love you".


Vui len nhe, cac bạn!

Post edited by PH - Вт, 14-11-2006, 21:17:55
 
PQADate: Чт, 16-11-2006, 07:45:21 | Message # 3
Rat nhiet tinh
Group: Admin
Posts: 375
Reputation: 0
Status: Offline
PH ơi, PH hỏi xem, có phải hồi trước hai ông bà học Toán không mà lãng mạn thế?

Chuc cac ban luon vui ve.
 
PHDate: Чт, 16-11-2006, 08:24:56 | Message # 4
Rat nhiet tinh
Group: Admin
Posts: 173
Reputation: 0
Status: Offline
Ừ, có khi QA nói đúng đấy, để mình hỏi lại xem, có khi hai ông bà ngày nhỏ học toán và cùng lớp thì phải !

Vui len nhe, cac bạn!
 
phucdtDate: Чт, 16-11-2006, 12:24:25 | Message # 5
Chua nhiet tinh
Group: TV chính thức
Posts: 4
Reputation: 0
Status: Offline
Học sinh thì ai chả học toán, bây giờ học sinh phải học làm đến 30 bài toán 1 ngày như PH đã nói là gì.
Mình thấy cái gì các bạn cũng đổ hết cho dân Toán.
Học toán mà được coi là dân lãng mạn thì học văn thì sẽ là gì nhỉ?
 
LHa10Date: Чт, 16-11-2006, 13:49:13 | Message # 6
Kha nhiet tinh
Group: TV chính thức
Posts: 70
Reputation: 0
Status: Offline
Học văn thì bây giờ chuyển sang làm tin học. Thích hợp nhất là làm trong BBT của WEB LHS, vừa viết bài vừa thiết kế cấu trúc.

Lien Huong A10
 
MEIDate: Чт, 16-11-2006, 18:51:14 | Message # 7
Rat nhiet tinh
Group: Admin
Posts: 89
Reputation: 0
Status: Offline
Con gái chuyên toán...không chỉ học giỏi (đã đành) mà còn xinh, tươi và lãng mạn vô cùng. smile

Tình Toán Học

Vô danh

Ðời tổng hợp bởi muôn vàn mặt phẳng
Mà tình yêu là quỹ tích của không gian
Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hoàn
Quanh quẩn chỉ trong đường tròn lượng giác,
Em không muốn cuộc đời đầy Sin, Cos,
Sống khép tròn trong cộng, trừ, nhân, chia.
Cạnh góc đối...! Ôi phức tạp vô cùng
Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn.
Sống yên bình vào vòng đời tịnh tiến
Đâu phải là nghiệm số của lòng trai
Em muốn anh lên tận cực của thiên tài
Để đo lấy bán kính trần gian vũ trụ
Nếu dòng đời toàn là thông số
Bài toán tình thành vô nghiệm anh ơi !
Tình đâu là căn thức bậc hai
Để có thể ngồi yên mà xét dấu
Anh phải nhớ tình yêu là góc số
Mà hai ta là những kẻ chứng minh
Đừng bao giờ đảo vế một phương trình
Cứ thong thả mà vui trên đồ thị
Tìm đạo hàm rồi ngồi yên suy nghĩ
Sẽ thấy dần hệ số góc tình yêu
Ðừng vội vàng định hướng một hai chiều
Vì tình ái có muôn ngàn hệ luận
Lượng cuộc đời bằng ánh sáng lập phương
Trung tuyến đây kẻ lấy một đường
Trong mặt phẳng tương giao hai khóe mắt
Anh chịu khó kẻ thêm đường thẳng góc
Ðể tim em mãi mãi phụ kề anh
Môi nở hoa ôi công thức trung thành
Mặc thế sự vòng tròn ngoại tiếp
Em sung sướng nhận ra đường tiếp diễn
Của cuộc đời ta một hằng điểm điều hoà
Em sung sướng vội đóng khung đáp số.
Bài toán giải bằng phương pháp tương giao
Nhìn anh cười, em định nghĩa tình yêu
Nhưng chỉ gặp một phương trình vô nghiệm
Chưa hẹn hò mà lòng như bất biến,
Chưa thân nhau mà đã thấy so le.
Trót yêu rồi, công thức có cần chi
Vì hệ luận ái tình không ẩn số
Yêu là chết, là triệt tiêu tất cả
Tình tiệm cận riêng mình em buồn quá
Nỗi cô đơn không giới hạn ngày mai…

Post edited by MEI - Чт, 16-11-2006, 19:04:41
 
PQADate: Чт, 16-11-2006, 21:05:13 | Message # 8
Rat nhiet tinh
Group: Admin
Posts: 375
Reputation: 0
Status: Offline
To Phucdt:

Tất nhiên, đã là học sinh thì ai cũng phải học toán nhưng mình muốn nói đến những người học toán nhiều và sâu hơn những người khác.

To MEI:
Không quy nạp.

- Vì chỉ những người học toán mới có hứng thú đi tìm những dòng chữ mà mình đã biết đích xác là chữ gì.
- Chỉ những người học toán mới cảm thấy bất ngờ khi khám phá ra nơi giấu dòng chữ đó khi biết chắc chắn nó chỉ loanh quanh trong ngôi nhà.
- Và chỉ những người học toán mới có đủ kiên nhẫn để theo đuổi hàng ngày một trò chơi suốt mấy chục năm trời.

(Các bạn học toán đừng giận nhé! smile )


Chuc cac ban luon vui ve.
 
PHDate: Чт, 16-11-2006, 23:32:14 | Message # 9
Rat nhiet tinh
Group: Admin
Posts: 173
Reputation: 0
Status: Offline
To: QA, Phucdt, MEI
Có nhiều stereotypes về "dân" toán vậy sao ?
Hay là chúng ta thử đọc xem một nhà toán học thực thụ (dân toán-cơ MGU) đã viết gì cho toán học - người tình chung thuỷ của họ nhé !

Математике

Математика,
Пишу тебе в последний раз
Перед смертью, да
Это мой жизьни закат

Эта подследняя статья
Пусть будет достойным концом
И венчаньем всего, чего с трудом
Достиг и посвятил тебе я

Любил тебя за истины твои
За величавую красоту
За миг забвенья, редкое движение души
За взлет фантазии и мыслей чистоту

Я лишь однажды поклялся быть верным
Но ты не требовала повторить
Зажглась звезда и это будет вечным
Всю жизнь я шел к ней на прямик

Ни шагу вправо, ни шагу влево, ни чусть
От твоих чар неоторваться и оглянуться вокруг
Жаль лишь, что я не звезда
Ну что-же ? Ведь их миллионов милиард

Тебе не нужны чувства, я
получал лишь приказы : думать
Мой мозг работал, неуставая
И он нанял сердце напрокат

Люблю тебя за возможно быть
Всегда на едине с тобой
Знаешь ли, мне не удалось достичь
Этого с любой другой

Ни комплиментов, ни ухаживания
Ни сантиментов, ни требования
Ни подарков, конфет или цветов
Надо лишь заботу и любовь...

Мои руки обесилели, больше не могу писать
Мысли текут беспорядочно, им выхода не соискать
Бедное сердце отдав последнюю каплю, ты умрет первым
Мозг допьет до дна и будет согласен быть последним

Пробил мой час, и я проклинаю тебя
За истины твои, за величавую красоту
За взлет фантазии и мыслей чистоту
Мне ненавистны твои чары, твоя звезда

Ухожу в вечность, ухожу в покой
Еще шаг и мир будет за спиной
Выйди ты из жизни моей
Останется лишь час, час с другой

Но знаешь, я возьму с собой...

(Sưu tầm từ tập san Toán - Cơ, MGU)

------------------------------------------------------

PH tạm dịch

Toán học ơi,
Ta viết cho em lần cuối
Lời vĩnh biệt, vâng
Vào buổi hoàng hôn của cuộc đời

Và ước sao lời nói cuối cùng
Sẽ đủ sức thay ta phút chót
Tặng cho em, toán học của ta ơi,
Bằng lao động, ta dâng em lần cuối

Ta yêu em say đắm tự lâu rồi
Vì những chân lý và vẻ đẹp em vĩ đại
Vì những giây huy hoàng, những bước chuyển của tâm hồn chói lọi
Những chuyến bay của khát khao và sự trong sáng của suy tư

Ta chỉ một lần thề thốt trung thành
Và em cũng chẳng cần ta nhắc lại
Như một vì sao chợt loé và vĩnh hằng
Để cả đời vì em ta vươn tới

Không để trệch hướng, chưa một lần
Không đắn đo, không lo ngại nhìn quanh
Ta chỉ tiếc mình không là sao sáng
Có hề chi, sao cả triệu suốt năm canh

Em không đòi hỏi ở ta tình cảm
Nhận từ em chỉ mệnh lệnh: tư duy
Bộ óc ta không nghỉ ngơi: làm việc
Và nó thuê theo mình nguyên cả trái tim

Nhưng ta vẫn yêu em vì một lẽ
Bất cứ khi nào ta cũng có thể cùng em
Trong yên lặng, hai tâm hồn chia xẻ
Ôi những phút giây không thể có cùng ai

Không cần đâu, ngợi khen hay tán tụng
Không mơ màng, không chút phù dung
Không cần quà, kẹo ngon hay hoa tặng
Ta dành cho em cả tấm lòng chan chứa yêu thương

Còn bây giờ, với đôi tay mỏi rời
Bao ý nghĩ chạy lung tung tìm lối thoát
Trái tim ta nguyện ra đi trước hết
Để bộ óc thông minh uống chút men say phút chót

Và khi giờ phút của ta đã điểm
Ta lại nguyền rủa em vì tất cả vẻ đẹp và chân lý
Lãng mạn và trong sáng diệu kỳ
Ta phát ghen lên với tình yêu của em...

Ta ra đi về với vĩnh cửu và lặng yên
Chỉ một bước nữa thôi, thế giới sẽ sau lưng
Còn em hãy đi đi, ra khỏi cuộc sống đang còn là của ta phút chót
Phút cuối cùng, giờ phút của ta ơi...

Thế nhưng em thân yêu...
Ta cũng sẽ mang nó theo người...


Vui len nhe, cac bạn!

Post edited by PH - Пт, 17-11-2006, 07:08:25
 
PhamQuangChiDate: Вс, 19-11-2006, 14:09:41 | Message # 10
TV nhiệt tình
Group: TV chính thức
Posts: 30
Reputation: 0
Status: Offline
Tớ góp 1 chuyện sưu tầm được nhé

Tha thứ mãi mãi
Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ
ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...
_Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần? Cô giáo đọc to
luôn câu trả lời cho cả lớp nghe:" 70 nhân 7 lần! "
Lisa kéo tay Brent - em trai cô:
_ Thế là bao nhiêu lần?
Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp
kính quá khổ và tóc rồi bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm ban bè
ai cũng fục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn clarinet năm lên 7 và giờ đây
cậu đang chinh fuc cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1
thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại
yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa
những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.
Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị
khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn
thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.
_Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà!
_ Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thú 490 lần và lần
này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!
Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã
hết từ lâu lắm.
Hôm sau, 2 chị em chói bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của
Brent và dễ dàng "chiến thắng".
_ Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.
Lisa đỏ mặt:
_ Chị xin lỗi!
Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ cộng 488 lần thôi, phải
không?
Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490
hình vuông:
_ Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai & em tha lỗi. Mỗi lần
như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé
dán tờ biểu đồ lên tương.
Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khii nhận ra mình sai,
Lisa xin lôi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng
Anh của Brent & cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá fòng
Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô
thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent & đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm
vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.
_ Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì vơi em nữa đâu.
Brent chỉ cười :"Phải, phải"
Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc & cậu
đc cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. 1 niềm mơ ước thành hiện
thực.
người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà,
Lisa nghe điện :" 2h chiều ngày mùng 10 nhé!" Lisa nghĩ mình có thể nhớ đc
nên cô đã không ghi lại.
_Brent này, khi nào con biểu diễn? - Mẹ hỏi.
_Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời.
Lisa lặng mãi mới lắp bắp:
_Ôi! .... hôm nay ngày mấy rồi ạ?
_ 12, có chuyện gì thế?
Lisa, bưng mặt khóc nức lên:
_Biểu diễn... 2 giờ.... mùng 10.... người ta gọi điện.....tuần trc....
Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.
_ Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi??? - Brent hỏi.
Lisa gật đầu. Brent ra khỏi fòng, không nói thêm lời nào. Lisa về fòng, ngậm
ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng.
Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy
dặn mọi ng yên tâm.
Lisa đến Boston & thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nh` lần viết thư khuyên
nhủ nhưng Lisa khong trả lời: " Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao
giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.
Rất lâu sau, có lần gặp lại ng láng giềng cũ: bà Nelson.
_Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... _ Bà ta mở lời.
Lisa ngạc nhiên:
_Sao ạ?
Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất
cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng
Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.
Cô ngồi lặng yên trc chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc
các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:
" Lisa yêu quý,
Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm
điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho
chị.
Yêu thương,
Brent "

Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hối bé, với rất nhiều ô vuông.
Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu & bên cạnh là dòng chú thích
bằng bút đỏ : " Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! "


Quang Chi xin chao cac ban.
 
maiC4Date: Пн, 20-11-2006, 12:30:30 | Message # 11
Kha nhiet tinh
Group: TV chính thức
Posts: 79
Reputation: 0
Status: Offline
Có một người bạn trai nói với cô bạn gái của mình rằng cô lúc nào cũng có vẻ nghiêm nghị và thanh khiết như Đức Mẹ trên thiên đàng.
Thời gian sau, chàng trai đó chết vì một tai nạn giao thông. Còn cô gái vẫn ngầm ước rằng giá như có thể đổi được dáng vẻ "thiên đàng" của mình để chàng trai không phải lên thiên đàng sớm như vậy.
 
PHDate: Пн, 20-11-2006, 20:51:51 | Message # 12
Rat nhiet tinh
Group: Admin
Posts: 173
Reputation: 0
Status: Offline
Có một chàng trai bị bệnh ung thư, một căn bệnh nan y. Anh chỉ mới 19 tuổi và cái chết có thể đến với anh bất kỳ lúc nào. Cả đời mình, anh phải ở ru rú trong nhà dưới sự trông nom của người mẹ. Anh chưa từng được ra ngoài. Nhưng anh rất ghét phải ở nhà, anh chỉ muốn được ra ngoài chơi dù chỉ một lần. Thế là anh xin phép mẹ mình và được bà đồng ý.

Ra khỏi nhà anh thấy dọc hai bên đường có rất nhiều cửa hiệu. Khi đi ngang qua một cửa tiệm bán đĩa CD, anh thoáng nhìn vào trong, chân vẫn rảo bước. Bất chợt anh dừng lại rồi đi ngược về phía tiệm đĩa ấy để nhìn vào trong thêm một lần nữa. Anh trông thấy một cô gái trạc tuổi mình. Cô nàng rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành – và chàng trai biết đó là \"tình yêu từ ánh mắt đầu tiên\". Không ngần ngại, anh mở cửa bước vào tiệm, mắt vẫn chăm chú nhìn cô gái. Anh tiến dần về phía cái bàn đen nơi cô gái ngồi.

Cô nàng ngước nhìn lên và hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được cho anh ?

Cô nàng nhỏen miệng cười, một nụ cười tuyệt đẹp mà anh chưa từng được chiêm ngưỡng. Lúc ấy anh chỉ ước sao mình được hôn nàng ngay tại đó. Ôi đúng là nụ cười của một thiên thần.

Anh trả lời:

- À..à..vâng...Tôi muốn mua một cái đĩa CD.

Anh chọn lấy một cái rồi trả tiền cho cô.

- Tôi gói nó lại cho anh nhé?

Cô hỏi, nụ cười đáng yêu lại nở trên môi.

Anh gật đầu và cô đi vào trong.

Vài phút sau, cô trở ra và trao chiếc đĩa CD đã được gói cẩn thận cho anh. Khi nhận chiếc đĩa từ tay cô gái, anh thoáng thấy cô đỏ mặt thẹn thùng. Việc đó chỉ xảy ra trong vài giây nhưng đối với chàng trai đang yêu những giây phút ngắn ngủi đó đáng giá cả cuộc đời. Đó là anh đã lờ mờ nhận ra cái đỏ mặt ấy có điều gì đó rất đỗi quí giá và diệu kỳ mà Thượng Đế chỉ ban cho con người đúng một lần trong đời. Trong khi anh còn đang mải mê theo đuổi những ý nghĩ lung linh trong thế giới của riêng mình thì bất chợt một nụ cười duyên dáng nữa lại nở trên gương mặt xinh xắn của cô gái. Anh chỉ biết quay lưng và bỏ chạy trong vô thức. Trên đường về nhà, anh cứ huýt sáo mãi không thôi, cảm giác như trái tim đang nhảy múa còn ngọn lửa tình mới nhen như đang bừng cháy bên trong.

Kể từ đó ngày nào anh cũng ghé tiệm đó mua đĩa, những cái đĩa CD mà anh biết sẽ chẳng có ý nghĩa nữa nếu không được chính tay cô gái ấy gói. Anh mang những cái đĩa về nhà chỉ để cất nó vào ngăn tủ. Anh không cần nghe nhạc của bất kỳ ban nhạc hay ca sĩ lừng danh nào, bởi tình yêu có giai điệu riêng của nó. Những khi cơn sóng tình trong anh dâng đến đỉnh, anh nghêu ngao những bản tình ca ngọt ngào nhất mà chỉ mình anh biết.

Anh nóng lòng muốn nói cho cô gái ấy nghe tiếng nói của trái tim mình biết bao. Nhưng anh quá nhút nhát, mỗi việc đơn giản là mời cô gái đi chơi mà anh còn không dám. Đó là điều mà khi yêu thậm chí gã đàn ông ngu ngốc nhất cũng có thể nghĩ ra được nhưng ngay đến kẻ khôn ngoan nhất cũng chưa chắc làm được. Thực tế đó cứ mãi ngăn cản anh biến ý tưởng thành hành động. Hơn nữa, từ lâu anh đã chung sống với những ý nghĩ bi quan về bệnh tình của mình. Anh nghĩ chẳng bao lâu nữa anh sẽ chết, vì vậy anh không có quyền yêu và được yêu. Anh sợ sẽ có ngày người con gái anh yêu sẽ biết tất cả sự thật và rồi cô ấy sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh, bỏ mặc anh chết trong sự cô đơn và lạnh lẽo. Khi tình yêu đến ngự trị, anh đã cố gắng xua đuổi những ý nghĩ ngốc nghếch ấy ra khỏi tâm trí. Nhưng khi tình trạng sức khỏe xấu đi, anh cay đắng nhận ra mình vẫn chưa lánh xa được những ý nghĩ ấy.

Rồi người mẹ cũng biết được mọi chuyện và bảo anh cứ mời cô gái đi chơi. Bà hết sức động viên anh, lắng nghe từng nỗi niềm lo âu của anh và cũng khóc cùng anh. Bà khuyên anh đừng để cái nhìn bi quan về tương lai đè nặng, hãy cứ tâm niệm chuyện gì đến sẽ đến để tận hưởng tình yêu và hạnh phúc hiện tại.

Một ngày nọ, anh lấy hết can đảm đến tiệm mua đĩa. Anh mua một cái đĩa CD như thuờng lệ và một lần nữa cô gái lại đi vào trong và quay ra với cái đĩa CD đã được gói. Anh nhận nó và nhân lúc cô gái không để ý, anh để lại số điện thoại trên bàn rồi chạy đi...

Người mẹ nhấc máy:

- Alô

Người ở bên kia đầu dây chính là cô gái!!! Cô hỏi thăm chàng trai và bà mẹ òa lên khóc. Bà nghẹn ngào nói trong nước mắt:
- Cháu không biết gì sao? Nó đã mất rồi...hôm qua...

Không gian chìm tron im lặng, chỉ có tiếng khóc rưng rưng của bà mẹ. Đó là một ngày giông gió, nhưng ngày hôm ấy còn có một cơn giông khác, một cơn giông kỳ lạ vì trong thị trấn chẳng ai hay biết gì về nó. Chỉ duy có một cô gái đương đầu với nó....

Cũng trong ngày hôm đó, bà mẹ vào phòng cậu con trai yêu dấu của mình, bà muốn tưởng nhớ đến con. Bà muốn nhìn lại quần áo của con trước nhất. Bà mở cửa tủ áo và vô cùng ngạc nhiên khi đập vào mắt bà là hàng đống đĩa CD chưa mở. Bà lấy thử một cái đĩa, ngồi xuống giường và mở nó ra xem. Khi bà mở lớp gói giấy ra, một mẩu giấy nhỏ rơi xuống. Bà nhặt mẩu giấy lên và đọc. Mẩu giấy đó ghi:

\" Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn.\"

Người mẹ lại mở bao một gói CD khác... Lại thêm một mẩu giấy nhỏ ghi dòng chữ:

\" Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? – Jacelyn.\"

Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

Bà mẹ dõi mắt trông lên bầu trời xanh thăm thẳm, tay bà chầm chậm đưa mẩu giấy lên khỏang không trước mặt. Bà thì thầm như đang nói với ai đó:

- Của con đấy, con trai yêu qúy của mẹ! Con đang tìm tình yêu này đúng không?
----------------------------
Sưu tầm


Vui len nhe, cac bạn!

Post edited by PH - Пн, 20-11-2006, 20:55:00
 
vitgac2Date: Вт, 21-11-2006, 08:16:07 | Message # 13
Kha nhiet tinh
Group: TV chính thức
Posts: 63
Reputation: 0
Status: Offline
Xin lỗi PH, cho dân không phải chuyên toán lạc đề một tí. biggrin

Chuyên toán à?, chuyện "xưa rồi Diễm ơi"!, dân chuyên toán năm xưa bây giờ như thế này này:

Tỷ lệ nghịch

Bố ơi! Tỷ lệ nghịch là gì vậy bố? Một người cha chân chính phải biết chinh phục trái tim con trẻ bằng trí tuệ của mình, vì ngoài cái đó họ chẳng... còn gì cả! Nhưng khốn nỗi, gánh nặng tuổi tác... Trí nhớ của tôi dạo này rất tệ!

Chẳng hạn hôm qua, vừa lĩnh lương xong tôi cùng các chiến hữu lâm trận hết một phần ba. Quên béng đi mình còn... một vợ ba con! Cái cụ thể hằng ngày như thế mà còn chẳng nhớ huống hồ những khái niệm trừu tượng kia. Nhưng tuổi tác cũng có mặt mạnh, nó luôn tỷ lệ thuận với kinh nghiệm. Khi bị bế tắc, tốt nhất nên... đánh trống lảng! Biện pháp này tôi đã sử dụng thành công không ít lần với... vợ.

- Vào lấy cho bố cái giẻ khô!

Tôi cố tập trung suy nghĩ đến... hạn hán cả mặt mày!

- Giẻ đây... Tỷ lệ nghịch là gì vậy bố?

Tôi lùng bùng lúng búng:

- Người ta nói... hai đại lượng tỷ lệ nghịch với nhau khi...

- Thế... đại lượng là gì vậy bố?

Thật hỏng bét! Cái thằng chẳng... MC chút nào cả, cứ dồn dập hỏi. Khốn nỗi ngay lúc mình cần, chó không chịu sủa, điện thoại im re! Một lần nữa đành phải phát huy kinh nghiệm, tôi nghiêm mặt gằn gằn:

- Con hỏi ba cái chuyện vớ vẩn đó để làm gì? Học thuộc bài chưa?

- Thuộc rồi bố ạ! Chuyện này đâu phải vớ vẩn. Mai con học tới rồi, cô giáo bảo về soạn bài trước. Bố ơi!... Tỷ lệ nghịch là gì vậy bố?

Không thể phục chế được kiến thức hàn lâm đã bị chôn vùi, đành phải sử dụng tri thức hiện đại để giải quyết vấn đề này, bằng không...! Tôi đằng hắng:

- Thế này nhé... Đại khái như vầy, một cái tăng lên làm cái khác giảm đi. Hai cái đó nó tỷ lệ nghịch với nhau. Hiểu chưa?!

Tôi lấm lét theo dõi biến chuyển trên gương mặt cu cậu. Nó chau mày suy nghĩ rất lung. Cơ hội có vẻ đang thuộc về mình, tôi tiếp tục:

- Chưa hiểu à! Bây giờ bố ví dụ nhé. Khi hai người nói chuyện với nhau, người này nói càng nhiều ắt người kia nói...

- Càng ít!... Như bố và mẹ vậy, phải không?

Cái thằng... thông minh không chịu được! Đúng là con của mình...

- Bây giờ con hiểu rồi chứ gì?

Cu cậu mặt mày tươi rói gật đầu lia lịa. Tôi thừa thắng xông lên:

- Thử cho một ví dụ xem nào!

- Bố càng vui mẹ càng buồn và ngược lại...

Tôi giật mình cảnh giác:

- Sao con lại nói thế! Bố và mẹ luôn... đồng cảm với nhau mà.

- Không đâu! Như hôm qua bố đi nhậu mặt mày tươi rói, mẹ lại cau cau có có! Còn bữa trước mẹ đi siêu thị về hớn ha hớn hở khoe bộ đồ mới, bố cứ tắc lưỡi hít hà hoài...

Không nên để trẻ con sa đà vào những việc vặt vãnh trong gia đình, tôi e hèm cắt ngang:

- Cái đó chỉ nhất thời thôi. Bây giờ con mở rộng ra ngoài xã hội coi.

Đúng như đã dự báo, cu cậu tịt ngòi ngay!

- Thế này nhé! Lương của bố mẹ chỉ bấy nhiêu, nếu xăng lên giá thì cái gì sẽ giảm bớt đi?

- Bố phải giảm hút thuốc...

- Nếu vẫn chưa đủ thì sao?

- Mẹ phải giảm... xoa kem.

Cái thằng thật bất hiếu! Nó đè ngay bố mẹ mình ra mà cắt...

- Giả sử còn thiếu?

Thằng con tôi hoàn toàn có khả năng làm... cán bộ! Cu cậu chỉ táo bạo quyết đoán khi quyền lợi bị xâm phạm là của kẻ khác. Còn đến phiên mình nó cứ lừng khà lừng khừng...

- Bí rồi phải không?

- Thì con bớt... tiền ăn sáng vậy.

- Chính xác!

Tôi hể hả cười thay quần áo đi làm. Thằng bé vẫn tiu nghỉu ngồi ở góc sân. Vừa định đẩy chiếc xe ra, nó bỗng gọi giật lại:

- Nhưng nếu lương tăng, bố phải tăng lại tiền ăn sáng cho con bố nhé!

Đắn đo một lúc, tôi xuống giọng:

- Không được! Quan hệ tỷ lệ thuận rất ít khi xảy ra... Lương tăng không chừng bố con mình lại phải giảm nữa đấy!


Loi chao nong nhiet tu TP HCM.
 
Diễn đàn » Các đề tài khác » Mọi mặt đời sống » Trên thiên đường
  • Страница 1 из 1
  • 1
Поиск:


Хостинг от uCoz