Thời gian ba tháng đã trôi qua từ ngày 7/5/2006 đáng ghi nhớ ấy. Có điều gì xao động trong lòng mỗi người chúng ta - những LHS 82-83, những con người vừa bước qua ngưỡng cửa 40 tràn đầy sinh lực? Chúng ta vui mừng khi tìm lại được nhau, những người bạn cũ đã 10,15,20 năm, có khi lâu hơn nữa, chưa có cơ hội gặp lại. Tất cả chúng ta - những LHS ưu tú của khoá dự bị học tiếng ở Đại học ngoại ngữ Thanh Xuân ngày nào - giờ đây đang tiến bước trên con đường trưởng thành của riêng mỗi người. Có lẽ với tất cả chúng mình thì những hoài niệm dấu yêu về một thời cắp sách đến trường là khoảng lặng thời gian tuyệt vời nhất mà mỗi người đều gắn bó và khó quên đến từng phút giây. Ngày ấy chúng mình đã sống thật vô tư với những tình cảm bạn bè thân thiết, chan chứa, với biết bao nỗi rung cảm đầu đời chợt cùng ùa đến, cho ta biết thương, biết nhớ một người, để rồi khi chia xa, chợt thấy lòng mình nao nao tiếc nuối quãng thời gian tươi đẹp ấy biết bao nhiêu. Những câu chuyện cũ lại mới toanh như ngày nào trong ký túc xá, trên lớp học, ngoài sân vận động, trong nhà ăn... của cái năm học 82-83 đầy ký ức. Tôi không thấy nước mắt, mà được thấy rất nhiều nụ cười rạng rỡ, rất nhiều niềm vui, rất nhiều tình cảm và cả sự ngỡ ngàng nữa. “Rừng núi dang tay nối lại biển xa/ Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà/ Mặt đất bao la, anh em ta về / Gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng"… Gần 1/4 thế kỷ trôi qua, chúng ta có người gần như không thay đổi, có người đã trưởng thành, có người thì chín chắn, có người rất thành đạt, có người vẫn còn khó khăn... và cũng có người đã sớm vội bỏ bè, bỏ bạn, bỏ cuộc vui ra đi về cõi vĩnh hằng. Cái mốc 7/5 ấy với một số bạn là một cuộc giao lưu bằng hữu; với một số bạn khác là cơ hội tái ngộ, gặp người xưa, bạn cũ; với ai đó là bâng khuâng, man mác.., còn với tôi, ít nhiều là sự đổi thay trong dòng chảy cuộc đời. Từ con người "trách nhiệm hữu hạn", tôi trở nên cởi mở, thân thiện hơn trong không gian bạn bè mà rất lâu rồi tôi không cảm nhận được. Trong cái may mắn ấy có một sự rủi ro: thời gian không đủ san sẻ cho quá nhiều đầu việc, cho nên cái dáng đi vốn đã tất bật, càng tất tưởi hơn. Nhưng trong cái rủi, may mắn lại tới: tôi không có lấy một phút buồn chán, nghĩ ngợi, hết hẳn cả lo lắng vẩn vơ, cả bi quan chán nản và trẻ lại một cách bất ngờ trong con mắt của đồng nghiệp ở cơ quan, khiến nhiều người kháo nhau (tất nhiên là sau lưng): “chuyện gì đang xảy ra với cô ta vậy ?”. Đó chẳng qua là niềm vui, một chút hãnh diện, là cảm giác ấm cúng của tình cảm bạn bè sâu lắng, thân thiết, là một chút bay bổng của “ước gì” ... "Nếu có ước muốn trong cuộc đời này/ Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại"..."Nối vòng tay lớn" ngày nào đã từng là biểu tượng của LHS chúng ta - ước vọng của một thủa học trò với bao kỷ niệm, vui có, buồn có và giờ đây, hơn lúc nào hết nó lại là tôn chỉ mà trang Web LHS 82-83 của chúng mình đang cùng nhau hướng tới. Vậy nên, tôi sẽ làm những gì cần thiết cho Hội như tôi nghĩ; sẽ tham gia vào những công việc tình nguyện mà khả năng cho phép khi Hội yêu cầu; và nhất định sẽ tìm kiếm sáng kiến cho hoạt động của Hội. Đơn giản vì, tôi muốn có mặt giữa bè bạn “của mình”. Và bạn nữa, các bạn của tôi, các bạn đang nghĩ thế nào? Trường ĐH ngoại ngữ Thanh xuân ngày nay NPH
|