Anh đã đi xa không trở lại bao giờ Và em ngỡ là em đã mất Những đồng cỏ của anh, những cánh rừng của anh, khi hoàng hôn gần tắt Khi những lời yêu đương còn đọng trên môi Anh đã đi xa, đi xa, đi xa..... Con đường xưa đã mất dấu chân người Ta đã có những niềm vui khác biệt Ta đã có những nỗi đau riêng biệt Đã lâu rồi anh mất em Đã lâu rồi em mất anh Đã lâu rồi ta quên..... Nhưng sao hôm nay nỗi nhớ lại bùng lên Như ánh trăng xanh dạt dào tuôn chảy Như trời sao mênh mông, một vực sâu không đáy Không làm sao lấp nổi cho đầy Như thể ta chỉ vừa mới chia tay Như tháng năm chưa có Như tháng năm chưa có Như tháng năm chưa từng có Nơi chân trời ánh hoàng hôn cháy đỏ Rực lên bao hạnh phúc chưa tàn bao nhung nhớ chưa tàn bao mộng ước chưa tàn Như thể ta không hề có cuộc đời riêng Nơi anh không thể đến, nơi em không chờ đợi Nơi những tinh tú từ nơi xa vời vợi Còn gần em hơn anh Sao hôm nay vết thương xưa như thể chưa lành Em bỗng nhớ anh như nhớ anh lần chót ! Và em hiểu rằng em chưa mất Những đồng cỏ của anh, những cánh rừng của anh, những lời yêu đương đã chết của anh
|