Bài viết của Hội viên
Các trang chính

Thể loại bài viết
Văn hoá [125]
Thể thao [2]
Đời sống [120]
Pháp luật [4]
Thương mại [11]
Truyện cười [180]

Truy cập

Tìm theo thể loại

Thăm dò ý kiến
Tính năng của Web-site

[ Xem kết quả · Các thăm dò khác ]

Tổng số ý kiến: 48


» Thể loại  » Đời sống

Các bạn hội viên có thể viết bài tại đây. Để chuyển sang chế độ thêm bài, các bạn hãy bấm vào "Thể loại"

Mẹ chồng nàng dâu

Mẹ chồng nàng dâu
MẸ CHỒNG NÀNG DÂU

Hôm nay là ngày Tuyết đón mẹ chồng ra viện. Vũ, chồng chị lại đi công tác xa. Chị Thuỷ, người làm thì về quê mãi chưa lên. Đành phải để hai đứa con ở nhà cho hàng xóm trông hộ.
Thủy thuê taxi đưa bà Ngà về. Sau cơn tai biến mạch máu não, bà đã đỡ, có thể nói là hồi phục hẳn. Nhưng bà gần như trở thành một con người khác. Bà trở nên hiền hậu một cách kỳ lạ, môi lúc nào cũng nở nụ cười ngây ngô như trẻ nhỏ. Và bà dường như bàng quan với mọi thứ xung quanh. Chỉ khi có ai hỏi bà mới trả lời, và bà cũng chỉ trả lời được những câu cực kỳ đơn giản.
Dẫn bà Ngà vào phòng và đặt bà ngồi lên đi văng, Tuyết luồn sau lưng bà một chiếc gối rồi sang hàng xóm đón cu Nghĩa và cu Nam, hai đứa con sinh đôi năm tuổi. Vừa nhìn thấy mẹ, hai thằng bé bụ bẫm, trắng hồng, giống nhau như lột chạy ùa ra.
- Mẹ ơi, con đói lắm. Bác Hạ cho con ăn kẹo nhưng con không ăn mẹ ạ. Chỉ có cu Nam ăn thôi. Cu Nam hư lắm.
- Bà có dặn là không được ăn kẹo nhà người lạ đâu, bà chỉ bảo không được ăn cơm thôi – cu Nam cãi lại.
Tuyết ôm lấy cả hai, hôn tới tấp vào các gò má đỏ căng và cười
- Không sao, bà về nhưng bà không mắng đâu.
Ba mẹ con về nhà. Hai đứa trẻ nhìn thấy bà, dừng lại, khoanh tay chào, nét mặt trở nên e ngại và lấm lét. Bà Ngà chỉ gật đầu cười.
- Mẹ ơi sao bà không mắng như mọi khi nhỉ- cu Nghĩa hỏi.
- Bà vẫn hơi ốm con ạ. Thôi vào nhà mẹ tắm cho. Đừng hỏi linh tinh.
Một lát sau, cả bốn bà cháu mẹ con ngồi vào ăn cơm. Hai đứa trẻ nhận thấy sự khác lạ của bà nội, và không còn có vẻ e sợ nữa. Chúng vừa ăn vừa cười, trêu chọc nhau, làm nũng mẹ. Tuyết cũng cười thoải mái. Chỉ có bà Ngà ăn một cách lặng lẽ. Ăn xong bà vào buồng, nằm xuống giường và lát sau đã thiếp đi.
Dọn dẹp xong, ba mẹ con lên gác hai, vào phòng riêng của Tuyết và Vũ. Tuyết nằm giữa, hai đứa con hai bên. Chúng rúc vào nách mẹ, cười rinh rích.
- Mẹ ơi hôm nay đến lượt ai ngủ với bà hả mẹ – cu Nam hỏi
- Cả hai sẽ ngủ với mẹ. Bà mệt.
- Thích quá mẹ nhỉ. Bà cứ mệt mãi như thế này thì hay quá - cu Nghĩa láu táu.
- Nghĩa hư lắm. Con phải thương bà chứ sao lại nói thế - Tuyết mắng nhẹ.
- Ứ ừ! Bà hay mắng lắm. Con ứ yêu bà.
- Cả con nữa – cu Nam thêm vào.
Tuyết lặng thinh. Ngày bà Ngà chưa ốm, dù cô cố cách mấy hai đứa trẻ cũng không gần gũi bà. Bà ưa sạch sẽ, ngăn nắp. Bà muốn mọi người theo ý mình, bà chăm sóc các cháu chu đáo và tỉ mỉ. Và theo lệ thường, hai đứa thay nhau cứ mỗi đứa ngủ với bà một tối, đứa còn lại ngủ với bố mẹ. Hai đứa trẻ coi những tối phải ngủ với bà là một nghĩa vụ. Thâm tâm, Tuyết đồng tình với hai đứa trẻ. Cô cũng không ưa tính tình khắc nghiệt và độc đoán của mẹ chồng. Cô cũng không bao giờ cãi lại. Nhưng có lẽ hai đứa trẻ cảm nhận được sự khó chịu ngấm ngầm của Tuyết nên càng thêm xa lánh bà.
- Mẹ ơi- Cu Nghĩa lại hỏi – Ngày mai mẹ mua xôi cho con ăn sáng nhé. Con không thích cơm nếp bà nấu.
- Con cũng thế. Bây giờ bà ốm bà không mắng đâu – cu Nam cướp lời.
- Thôi hai đứa ngủ đi. Mai mẹ sẽ mua xôi.
- Thế chiều mai mẹ nấu cơm nhé – cu Nghĩa kéo mặt mẹ qua phía mình, nũng nịu – mẹ đừng nấu canh bí ngô của bà nữa nhé.
- Chiều mẹ đón chúng con mẹ cho chúng con đi chơi công viên nhé. Về muộn bà cũng không biết đâu, bà mệt mà - cu Nam lại kéo mặt mẹ về phía mình.
- Thôi được rồi, ngủ thì mẹ cho đi. Tuyết cười, hai tay ôm hai đứa trẻ vào lòng.
Đêm đã khuya, Tuyết vẫn trằn trọc không ngủ được. Cô khe khẽ lách ra khỏi hai đứa con và đi xuống nhà. Cô rón rén bước vào buồng mẹ chồng. Bà Ngà ngủ rất say. Cô nhìn bà một thoáng rồi bước ra phòng khách, rót một chén trà nguội ngắt rồi ngồi xuống đi văng. Tiếng đồng hồ trên tường vang khe khẽ như tiếng bước chân đều đặn. Biết bao bước chân thời gian âm thầm đã đi qua căn nhà này.
Tuyết vuốt nhẹ những sợi tóc dài đến ngang lưng, rồi bước đến bên cửa sổ. Trăng mùa thu dát một lớp bạc màu xanh trên nền trời. Trên tường nhà, những bóng cây đen thẫm in trên nền trăng sáng lay động mềm mại trong gió. Không khí thoảng mùi hương hoa gì không rõ, và có tiếng còi ô tô vẳng lại như từ một nơi nào xa lắm.
Lâu lắm rồi cô không có một phút yên tĩnh như thế này. Ngày xưa, mỗi khi cô muốn thức khuya, đến bên cửa sổ mơ mộng một chút là bà Ngà tỉnh dậy ngay, bà rất thính ngủ.
- Lên mà nằm với con chứ làm gì ở đấy. Còn thằng bé dưới này nghe thấy tiếng mẹ lại đòi theo thì tôi làm sao dỗ – bà Ngà thường lầu lầu.
Và thế là cô chẳng còn hứng thú gì nữa. Đã bao nhiêu đêm trăng đi ngang qua bên cạnh đời cô mà không hề dừng lại.
Cô nhìn tấm rèm cửa, bộ bàn ghế, đôi lọ lục bình, rồi thở dài. Căn nhà này đối với cô thật xa lạ, hay nói đúng hơn, cô là người lạ đối với những đồ vật này. Mọi thứ ở đây đều là của bà Ngà, do bà sắm sửa, hoặc được mua và bày biện theo ý bà. Tất cả mọi thứ đều là của bà, kể cả chồng cô và các con cô.
Bà Ngà góa chồng từ khi còn rất trẻ. Bà ở vậy nuôi Vũ một mình từ năm Vũ mới có ba tuổi. Căn nhà này là thế giới của hai mẹ con. Ngày dẫn Tuyết về nhà giới thiệu với mẹ, Vũ ngập ngừng nói với Tuyết:
(hết phần 1)

(Phan 2)

Thể loại: Đời sống | Người bổ xung: lhs82-83 (18-08-2006)
Số lượt xem: 2261 | Nhận xét: 2 | Đánh giá: 0.0

Всего комментариев: 2
2 PQA  
0
Trong Bаi viết của Hội viкn -> Thể loại Bаi viết -> Рời sống, Thuỷ ạ.

1 SongLe  
0
Minh cho mai ma chang biet phan 2 ... o dau. Chi duong cho minh voi

Добавлять комментарии могут только зарегистрированные пользователи.
[ Регистрация | Вход ]
 
Các bài viết khác
Хостинг от uCoz