Mắt đã mờ bên chuông khánh kêu Âm dương sấp ngửa tay hằng gieo Nghiêng nghiêng mái tóc đầm sương muối Hương trầm lan chậm, dâng hồn theo Thương ai, thương ai, lòng thương ai Một mảnh đời tan đặt lên đài Niềm đau nghèn nghẹn trong lời khấn Biết đời trong đục hay đúng sai Người thay đời dâng hoa và hương Muôn cõi nhân gian, muôn nẻo đường Đời như ảo ảnh, lòng như khói Tình như chỉ rối, sương mờ sương Dĩ vãng là đâu, tương lai đâu Trong gió, trong rừng, trong vực sâu Biết bao số phận, bao ân oán Rồi nắng, rồi mưa, bao sắc mầu... Giọng người nho nhỏ xua cơn đau Thần thánh nơi nào, trời xanh đâu Chỉ mùi hoa đượm như an ủi Thương phận, thương đời, thương lấy nhau
|