Mười ngón tay em như mười con ngựa hoang Lướt như mây, khi dịu dàng, khi dữ dội Làm gợn sóng những vầng lúa rực vàng trên cánh đồng dệt bằng làn da của anh khi chiều hè gió nổi ... Và ngân lên mùi hương xao xuyến của khói bếp đang trôi chầm chậm vào đêm Mười ngón tay em là mười chiếc thuyền chở nỗi nhớ về, căng đầy mạch máu Những nụ hôn xanh như cỏ mùa xuân là bến bờ cho tình em neo đậu Để những con sóng thời gian không bẻ gẫy cột buồm Mười ngón tay em là mười bình rượu thần Từ đỉnh trời sao bất ngờ rót xuống Cho men nồng cháy lên trong ngực anh thành những ngọn lửa Để trong phút giây ta lạc vào cánh rừng hoa trắng Nơi bước chân thời gian ở lại bên ngoài Mười ngón tay em thổi bùng lên khúc nhạc đắm say Trên cây đàn của tình anh Nơi mỗi sợi dây tết lại từ kỷ niệm Mười ngón tay em, những ngọn gió mùa thu âu yếm Mang trăng khuya xóa nhòa trên mình anh Nắng bụi bao ngày xót xa Mười ngón tay em dạo chơi trong vương quốc với những lâu đài cổ xưa Nơi mỗi giọt ký ức mỗi giọt ước mơ mỗi chút bụi vương từ tim anh đều hòa nhịp như những ngọn cỏ khi xuân về trong bài ca tình ái Mười ngón tay em như một đàn ong khi bay đi vẫn bâng khuâng để lại Tổ ấm dâng mật vàng, sóng sánh những hương hoa…
|