Ào ra câu hát trầm vang, bi hùng Như ngọn thác thời gian chảy ngược Tôi bàng hoàng thả tim theo dòng nước Trở về bao năm tháng xa xôi Những biển máu xưa dâng ngập ráng trời Tiếng bom xé rách rừng già đen thẳm Mầu cờ đỏ chen với màu khăn trắng Ngày khải hoàn...bao nấm đất rưng rưng Cuồn cuộn bay về như mây, như sương Những chàng trai nụ cười tươi như cỏ Những cô gái tóc mềm xanh như gió Hát cùng đất trời câu hát tuổi hai mươi Người lính già ơi, xin đừng vội ngừng lời Cho tôi nghe thấu nhịp tim đau thầm lặng Người mẹ chờ con những tháng năm đằng đẵng Tưới đẫm nhớ thương vào từng gốc cây xanh Có chút gì chua chát phải không anh Tráng sĩ rơi gươm, dưới cờ tơi tả Câu hát cháy dưới hàng mi như lửa Như thủy triều dâng con sóng lệ cay nồng Ngọn thác vượt đèo cao, những bọt trắng trẻ trung Nỗi đau nam nhi rơi tầng...tầng.. đá núi Gương mặt anh trở thành không có tuổi Côn Sơn chợt về trong ngõ vằng chiều nay Vượt qua niềm đau, câu hát cất cánh bay Nâng tôi lên vào một trời gió lộng Dệt lại lá cờ từ ngàn muôn khát vọng Lấy máu trong hồn tôi lại lưỡi gươm xưa.
|