Đêm đã cạn rồi Bình minh như người khách lạc loài Nhìn vào cửa sổ, khe khẽ lắc đầu trước căn phòng đầy tàn thuốc Anh không biết đêm nay là bao nhiêu đêm kể từ khi mất em Anh nhìn lại tâm hồn mình và thấy đâu đâu cũng là đớn đau Gió cũng không buồn ghé vào thăm anh Em có biết không Anh nghe vị đắng chát những lỗi lầm xưa trên môi Thuốc đã cháy hết rồi Còn lại những tiếng ho xé toang lồng ngực Nếu mà anh xé được tim anh Nếu mà anh mang được nỗi đau trần trụi này đến trước mặt em để em còn thương anh... Tình em đã cạn rồi Có phải không, bao nhiêu vẻ dịu hiền xưa đã không còn nơi em Không còn mùi hương dịu êm cho anh ngả vào mái đầu mết mỏi Không còn bóng rợp để anh tránh những ngày nắng gắt Không còn ai để tha thứ cho những vực sâu con người anh Không còn cặp mắt ngời ngợi niềm tin như ngọn đèn trong điện thờ cặp mắt nói rằng anh là duy nhất rằng anh thật đẹp rằng anh thật huy hoàng rằng trên thế gian này anh cần cho một ai... Anh không thể tin em có thể cười mà không có anh em có thể hát với ai đó mà không có anh em có thể không nghĩ đến những cơn ho của anh Đêm đã cạn rồi, anh như đứa trẻ mồ côi Lạc trong một thế giới đầy thù hận Anh không có nơi nào để về Anh không có ai để giận hờn Anh không có ai để được cầu xin tha thứ Anh nhìn lại tâm hồn mình, cuộc đời mình, căn phòng mình và đâu đâu cũng là em đâu đâu cũng là đớn đau Anh đưa bàn tay nắm lấy tay mình, và cố tưởng là em Anh đưa bàn tay vuôt lên mặt mình, và cố tưởng là em Anh cất giọng khản đặc tự gọi tên mình, và cố tưởng là em Đêm đã cạn rồi BÌnh minh ngó vào cửa sổ, những con mắt mầu trắng thờ ơ Và những cơn gió nóng cũng thờ ơ Bắt đầu một buổi mai không êm dịu chút nào, không tươi sáng chút nào Bắt đầu chuỗi thời gian lê thê, nặng nhọc Anh phải đi, phải nói, phải gặp gỡ...và không được khóc Mặc dù tim anh quằn quại thét gào...không có em!
|