Ru hời! hương đỏ đầu hè Thắp trong vô định lối về dương gian Trăng hòa vào gió tro than Này tiền, này áo, này vàng cho ai Ru hời! đom đóm lạc loài Không nơi thương nhớ, không người nhắc tên Về đây, vương nhẹ bên thềm Mùi cháo trắng, ấm lòng đêm ít nhiều Những ai chưa một lần yêu Những ai mồ nát, bia xiêu, cỏ tràn Những hồn thơ dại đã tàn Môi chưa kịp thốt một lần mẹ cha Về đây, trăng trải như hoa Nước trong như lệ thấm qua cõi trần Khói xây cầu đón bước chân Chút tình xích lại cho gần mười phương Muối gieo từng hạt như sương Mặn lòng, ngắn bớt nẻo đường gian truân Thoảng khi gặp lại cõi trần Biết đâu người sống muôn phần khổ hơn!
|