Bài viết của Hội viên
Các trang chính

Thể loại bài viết
Văn hoá [125]
Thể thao [2]
Đời sống [120]
Pháp luật [4]
Thương mại [11]
Truyện cười [180]

Truy cập

Tìm theo thể loại

Thăm dò ý kiến
Thành lập báo Điện tử

[ Xem kết quả · Các thăm dò khác ]

Tổng số ý kiến: 46


» Thể loại  » Đời sống

Các bạn hội viên có thể viết bài tại đây. Để chuyển sang chế độ thêm bài, các bạn hãy bấm vào "Thể loại"

Mẹ chồng nàng dâu (phần 3)

Mẹ chồng nàng dâu (phần 3)
MẸ CHỒNG NÀNG DÂU (Phần cuối)

Có một lần, ngày sinh nhật cô. Vũ muốn cải thiện không khí gia đình, anh mua về một bó hoa hồng nhung thật đẹp và tặng vợ một cái áo mới. Bữa cơm hôm ấy anh tự nấu một số món ăn cho gia đình. Mọi người đang vui vẻ chuẩn bị ăn cơm thì Tuyết chạy vào buồng, ướm chiếc áo mới rồi bước ra quay một vòng trước mặt chồng:
- Anh xem em có đẹp không này-Và cô cười tươi rói.
Vũ âu yếm ôm eo lưng vợ:
- Em đẹp lắm.
Thế là bà Ngà sầm mặt lại. Bà bỏ vào buồng, kêu nhức đầu không ăn nữa. Cái người có thể tặng quà cho bà đã để bà ở lại một mình trên đời hai mươi bẩy năm rồi. Còn Vũ, anh chưa bao giờ biết ngày sinh của mẹ. Xưa nay mọi niềm vui, mọi ước mơ, mọi mục tiêu của hai mẹ con đều tập trung vào một mình anh.
Từ ngày đó, Vũ và Tuyết không phút nào được yên. Hễ họ bắt đầu vui vẻ với nhau là bà gây chuyện, hoặc kiếm cớ rầy la hai đứa cháu. Nhiều khi Vũ nổi nóng và bọn trẻ con bị đòn oan. Khi ấy bà lại khóc bù lu bù loa và oán trách Vũ độc ác. Kết quả là Vũ lại bỏ đi uống bia say khướt, tối khuya mới về. Bà Ngà lại ca cẩm Tuyết không biết cách uốn nắn chồng. Tuyết không cãi mà chỉ lẳng lặng bỏ lên nhà với hai đứa con và khép chặt cửa phòng lại. Bà ngồi một mình và rền rĩ cay đắng về sự vong ân bội nghĩa, sự ích kỷ vô tình của bọn trẻ. Không bao giờ bà là người có lỗi.
Rồi bà bị tai biến mạch máu não.
Đưa mẹ trên chiếc băng ca vào gian phòng cấp cứu của bệnh viện, nhìn tấm thân bất động trong cơn hôn mê của bà, Vũ lạnh toát người trong nỗi sợ hãi mất mẹ. Bây giờ anh chỉ là cậu bé bơ vơ vẫn chờ mẹ mỗi buổi chiều về, vẫn quờ quạng tìm mẹ mỗi đêm khi tỉnh giấc. Anh chỉ là đứa trẻ chênh vênh trên con đường đời nghiêng lệch một bên vì thiếu vắng bóng hình cha. Và luôn luôn, một nỗi sợ mơ hồ ám ảnh anh từ ngày thơ ấu. Anh chưa bao giờ biết rõ tên nỗi sợ ấy. Chỉ có lúc này, khi cánh cửa phòng bệnh khép lại che khuất giường của mẹ, anh mới hiểu nỗi sợ ấy là gì.
Những ngày bà nằm viện, anh và Tuyết thay nhau chăm sóc. Vẫn như mọi khi, cô luôn luôn nhẫn nại và trầm tĩnh. Nhưng Vũ biết Tuyết không yêu mẹ mình, và anh thường dành lấy việc ngủ đêm lại trông mẹ ở bệnh viện.
Bà Ngà đỡ dần, và Vũ lại phải đi công tác xa. Ngày anh đi bà không nói gì, vẫn nhìn anh với nụ cười ngây ngô như trẻ nhỏ. Nhưng một giọt nước mắt ứa ra trên mi và rơi xuống gò má nhăn nheo của bà...
Bà Ngà đã lại về nhà. Ngày hôm sau thì chị Thủy cũng từ quê lên. Cuộc sống trở lại nhịp điệu quen thuộc.
Bà Ngà hầu như không nói năng gì mấy. Đôi khi bà cũng làm một số việc vặt vãnh, nhưng rất ít khi ra ngoài. Mặc cho các cháu đùa nghịch, bà không bao giờ cáu. Lúc nào bà cũng cười, và chả bao giờ phàn nàn. Chỉ có mỗi buổi chiều là bà lại ra đi văng ngồi và đăm đắm nhìn ra khung cửa sổ. Có những hôm Vũ về muộn, bà lặng nhìn ánh mặt trời tắt dần trên những rặng cây xa xa và ứa nước mắt. Và cặp mắt xa vắng, ngây ngô của bà chỉ sáng lên khi cái bóng cao lớn của Vũ hiện lên trong khung cửa.
Thủy thấy cuộc sống bây giờ thật dễ chịu. Cô đã trở thành bà chủ thực sự của căn nhà này. Cô chăm sóc mẹ chồng rất chu đáo, và rất hoà thuận với Vũ. Đôi lúc nhìn dáng lặng lẽ âm thầm của bà Ngà cô cũng động lòng thương. Bao nhiêu hờn oán những năm qua đã bay biến đi đâu hết cả.
Có một lần, vào ngày chủ nhật rỗi rãi, cô ngồi nhìn cu Nam và cu Nghĩa chơi với nhau. Hai đứa đang xếp hình một ngôi nhà.
- Nghĩa ơi! Nhà của ai mà đẹp thế?
- Nhà của con, và cả của cu Nam nữa. Đây là phòng của cu Nam, đây là phòng của con.
- Thế phòng của bố đâu?
- Bố đi công tác.
- Thế phòng của mẹ đâu?
- Mẹ ở với con.
- Không, mẹ ở với con – cu Nam tranh.
- Mẹ ở không ở với Nam đâu, Nam hư lắm, Nam lấy vợ và vợ Nam đuổi mẹ đi.
- Ứ phải, Nam không lấy vợ, Nghĩa lấy vợ thì có.
- Nghĩa không lấy vợ, Nam lấy, Nghĩa ở với mẹ
- Nam ở với mẹ, mẹ là của Nam.
- Mẹ của Nghĩa.
- Của Nam – cu Nam khóc váng lên.
- Của Nghĩa - cu Nghĩa cũng khóc váng lên.
- Thôi nào! Hai đứa nín ngay. Mẹ của cả hai được chưa.
Tuyết nói và cười, nhưng lòng cô chợt nao nao. Sẽ có một ngày các con trai của cô đi lấy vợ...
- Mẹ ơi, đây là phòng cho bà nữa. Bà ở phòng khách – cu Nghĩa đã nín, láu táu khoe.
- Sao bà lại ở phòng khách? – Tuyết hỏi.
- Ở phòng khách cho bà đỡ buồn. Bà cũng thích chơi chung với chúng con lắm. Mọi người không cho bà chơi cùng nên bà cáu đấy mẹ ạ.
- Nhưng bây giờ bà ốm, bà có biết chơi nữa đâu – Nam cãi – lúc nào bà cũng chỉ chờ bố về thôi.
Thủy đứng lên, bước ra ngoài hè. Gió vờn nhẹ trên má cô. Một chiều chủ nhật thật bình yên...
Con đường dài tít tắp dưới hai hàng cây phượng vĩ. Một người đàn bà nắm tay đứa con trai nhỏ chạy trong làn hoa rơi. Đứa con trai chạy ngày một nhanh, và người mẹ không còn theo kịp bước chân con nữa. Chị buông tay, đứa con trai một mình chạy tiếp. Người mẹ vẫn đứng nhìn theo, hai tay giơ lên, hướng về phía chân trời...

Đinh Hoàng Anh

Thể loại: Đời sống | Người bổ xung: lhs82-83 (18-08-2006) | Tác giả: Hoang Anh
Số lượt xem: 892 | Đánh giá: 0.0

Всего комментариев: 0
Добавлять комментарии могут только зарегистрированные пользователи.
[ Регистрация | Вход ]
 
Các bài viết khác
Хостинг от uCoz