...Bỗng anh hốt hoảng: - Có một núi băng phía trước tàu khoảng 10km! Tin đó lập tức được gửi tới phòng hoa tiêu trưởng. Nhận được tin, ông lắc đầu: - Phải mang ra phường xác nhận xem núi băng đó thuộc về ai thì tôi mới có hướng giải quyết. Một bức điện cấp tốc được gửi về phường xin xác nhận ngay, nhưng cô văn thư giữ con dấu lại nghỉ vì nhà có đám giỗ, còn chủ tịch phường thì hiện đang đi nghỉ mát theo lời mời của Ban Quản lý Dự án giải phóng mặt bằng. - Núi băng còn cách tàu 5km - Hoa tiêu lại báo xuống. Tin được chuyển ngay xuống thuyền phó. Ông ta vội vã triệu tập một cuộc hội thảo với chủ đề “Băng trôi - Thực trạng và giải pháp”. Giấy mời hội thảo đề 3 giờ sáng, nhưng 4 giờ sáng vẫn chưa đủ số đại biểu, vì chưa rõ là có tiền ăn sáng hay không? Cuối cùng thì buổi hội thảo cũng vẫn được tổ chức lúc 4 giờ 30 sáng sau khi chủ tọa tuyên bố có tiệc đứng sau buổi họp. Các tham luận đều không đưa ra hướng cụ thể gì, chỉ nhấn mạnh là cần phối hợp giải quyết nhịp nhàng và đây là trách nhiệm của tất cả các ban ngành. - Băng còn cách tàu 100m - Hoa tiêu hét lên. Tin này đến tai thuyền trưởng. Ông vội vã ra lệnh: - Lái tàu, lùi lại! - Dạ báo cáo anh, em chưa học lái tàu đi lùi ạ. - Thế sao bảo có bằng lái tàu thủy? - Dạ, thú thiệt là bằng này em... "mua" ạ. - Hả???... RẦM!!! Sườn tàu va vào núi băng. Nước ào ào chảy vào các phòng. Trên giường ngủ, diễn viên nam do DiCaprio thủ vai thức dậy trước tiên. Anh lay những người xung quanh: - Dậy mau lên, nước ngập! Mọi người ngái ngủ ngó xuống rồi càu nhàu: - Mưa thì nước ngập, có chi đâu... - Nhưng mà ngập đến đầu gối rồi! - Bực quá, khu phố tôi ở mỗi khi mưa dù chỉ mưa nhỏ nhưng cũng ngập đến bụng cơ, thế này nhằm nhò gì! Rồi họ ngủ tiếp... Hốt hoảng, diễn viên DiCaprio rút điện thoại di động gọi cho diễn viên nữ Kate Winslet để báo tin. Trong máy vang lên một giọng ngọt ngào: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy, xin vui lòng liên lạc lại sau... The number you've called...". Kêu trời vì thất vọng, DiCaprio chạy ào lên phòng người yêu, kéo cô chạy lên boong. Đôi tình nhân dìu nhau lên những bậc thang chật hẹp. Lúc này trong tàu đã nhốn nháo vô cùng. Dòng người đang xô đẩy bỗng chựng lại. - Kẹt xe! DiCaprio cáu: - Trong tàu thủy làm sao kẹt xe được? Bà con giải thích: - Được. Xe mấy ông thủy thủ nhập lậu giấu kỹ, bây giờ nước ngập ai cũng lôi ra nên kẹt cứng rồi. Đôi uyên ương lao tới chỗ để xuồng cấp cứu. Còn rất nhiều chỗ trống. Hai người định nhảy xuống xuồng thì một nhân viên chặn lại: - Yêu cầu anh chị mua vé! - Chúng tôi mua vé tàu rồi mà? - Winslet kêu to. - Vé tàu khác, vé xuồng khác - Anh nhân viên giải thích - Y như ở công viên, vé vào cửa đâu kèm vé trò chơi! DiCaprio đành thò tay vào túi, rút ra tờ 100USD. Người bán vé cầm lấy, điện thoại vào đất liền hỏi tỉ giá chính thức. Cô trực tổng đài cho biết là 8 giờ sáng mới có giá mới, còn nếu tính theo giá hôm qua thì DiCaprio bị thiệt 2 chục ngàn. Lúc này mối nguy hiểm đã cận kề. Tàu Titanic kêu răng rắc như răng bà lão, và gãy làm đôi. Tất cả tranh nhau xuống xuồng và tranh nhau phao cấp cứu. Lượng phao ít hơn lượng người, nên đôi tình nhân chỉ được có một chiếc. Họ cứ nhường nhau, nước mắt đầm đìa rất cảm động. Âm nhạc nổi lên tha thiết... Hơn một ngàn năm trăm hành khách sắp chết đuối vì thiếu phao. Tàu sắp chìm sâu xuống đại dương. Bỗng nhiên thuyền trưởng vụt nhớ lại kỳ thi tốt nghiệp THPT của mình. Ông cởi chiếc “phao” trên thân, đưa vào máy photocopy nhanh chóng in ra hàng ngàn chiếc. Thế là hành khách ai cũng có đủ, thậm chí một người được dăm bảy loại phao. Một điều lạ là trên các loại phao này lại ghi chi chít những công thức toán học, các bài văn mẫu. Nhưng lúc nước sôi lửa bỏng thế này, có phao là tốt rồi nên cũng không ai để ý mà đều ôm phao nhảy ào xuống biển. Titanic chìm xuống. Tất cả mọi người đều nổi lên. Pháo bông bắn rực trời. Trên nền trời đêm hiện lên dòng chữ: “Tỉ lệ "nổi" đạt 100%”. Caprio và Winslet ôm nhau hôn thắm thiết! Bộ phim kết thúc! Tiếng vỗ tay ào ào.
|