Trong Kinh Thánh và Kinh Phật đều có chuyện kể về đứa con hư, hình như cả hai câu chuyện này đều nhằm mục đích tôn vinh “Người Cha Nhân Từ”. Nhưng đã có người nhận ra được hình ảnh của “Người Mẹ” trong hai câu chuyện ngụ ngôn này...mặc dù trong cả hai câu chuyện không có lấy một từ “Mẹ”?!!! Kinh Thánh Tân Ước có chuyện “Đứa Con Hoang Đàng”, Kinh Pháp Hoa nhà Phật (Còn gọi là Diệu Pháp Liên Hoa Kinh) cũng có chuyện tương tự, là chuyện “Đứa Con Nghèo Khó”. Cả hai đứa con hư này đều bỏ nhà ra đi và cả hai cùng trở về nhà. Tuy mỗi đứa một cách, nhưng cả hai đều trở về trong cảnh bần cùng và được những “Người Cha Nhân Từ” đón trong vòng tay yêu thương. Tại một viện nghiên cứu có người đã đặt ra câu hỏi: - Trong hai bức tranh gia đình này, người con trẻ tuổi kiêu ngạo, tự cao tự đại dẫn đến bỏ nhà ra đi..., người cha thì nhân ái, người đày tớ thì tận tụy...nhưng tại sao không thấy nói gì về người mẹ nhỉ? Trong cả Kinh Tân Ước lẫn Diệu Pháp Liên Hoa Kinh đều không thấy nói gì về người mẹ của những đứa con hư...Người mẹ ở đâu nhỉ? Có người cho rằng đó là vì các tôn giáo thường đề cao người đàn ông, có người thì cho rằng cách đây 2000 năm ai thèm quan tâm đến đàn bà cơ chứ... Nhưng người khác lại bắt bẻ, nếu như không coi trọng đàn bà thì tại sao người ta lại thờ Đức Mẹ? Bồ Tát Quan Âm chẳng là đàn bà ư? ....Chẳng ai chịu ai.... Chỉ đến khi, ông Viện Trưởng đầy uy tín phát biểu, thì mọi người mới ồ lên, hiểu ra được cốt lõi của vấn đề. Ông Viện Trưởng đáng kính đã trả lời cho mọi người bằng một câu hỏi như sau: - Nếu như những đứa con hoang đàng ấy còn có mẹ, thì liệu chúng có bỏ nhà ra đi như thế không?!
|