Trang LHS82-83 của chúng ta ra đời và đã được các bạn nhiệt tình hưởng ứng. Thế là sau gần ¼ thế kỷ, chúng ta lại có dịp để gần nhau, để chia sẻ cho nhau niềm vui cũng như nỗi buồn... Cho dù mỗi người một phương trời, nhưng tình bạn của chúng ta lúc nào cũng vậy. Làm thế nào để giữ được tình bạn của chúng ta luôn bền chặt? Tôi xin kể một câu chuyện về tình bạn của tác giả Bửu Thuyên mà tôi rất thích nhé: Thủa ấy tôi và Thủy là hai đứa bạn rất thân. Thân đến nỗi những đứa bạn trong lớp lầm chúng tôi là chị em ruột. Ngày nào Thủy cũng đến gọi tôi đi học. Thủy còn bố mẹ. Còn tôi,chỉ còn mẹ mà thôi. Bố tôi đã hy sinh trong chiến tranh. Thân nhau mấy cũng có lúc ghét nhau, rồi cũng lại làm lành với nhau. Những việc hiểu lầm nhau lâu lâu lại xuất hiện. Có khi tôi làm lành trước, có khi Thủy làm lành trước. Nhưng rồi cái gì đến… sẽ đến. Đó là cái ngày mà chúng tôi quyết định chia tay nhau. Sáng hôm đó chúng tôi đi học. Như thường lệ, Thủy ngồi cạnh tôi. Hai đứa vẫn truyện trò bình thường. Bỗng Thủy nói: "Thanh à, cậu cho mình mượn vở bài tập toán nhé, mình…". Không đợi thủy hết câu, tôi trêu: "Có mấy bài dễ ợt mà. Sao hôm nay cán bộ lớp lười thế?". Bị chạm tự ái, Thủy đỏ mặt: "Cậu cho mình mượn không thì bảo?". Tôi cười: "Nhất định không cho mượn, lười như thế mà làm cán bộ lớp làm gì!". mắt Thủy tròn xoe, Thủy nhìn tôi như muốn khóc. Thủy nói: "Thanh à, mày có điên không đấy ?", "Không điên nhưng không cho mượn!". Thủy cáu tiết giật quyển vở của tôi trên tay tôi rồi xé nát ngay trước mặt."Chết rồi!". Tôi sững người lại, vì trong cuốn vở đó…có lá thư của bố tôi gửi cho mẹ tôi, đó là lá thư cuối cùng của bố. Lấn trong những mảnh giấy mày trắng kia là những mảnh thư cũ đã ngả sang màu vàng. Vật kỷ niệm vô cùng thiêng liêng mà tôi luôn mang bên mình. Thủy sững lại, cơn nóng giận vụt tắt. Thủy nói ngay với tôi: "Mình xin lỗi mình thật vô ý. Thôi để mình đền!". Thủy nhặt tất cả mảnh vun đó bỏ vào cặp. Từ đó chúng tôi không còn ngồi cạnh nhau nữa. Về sau này tôi mới biết hằng ngày Thủy bỏ công sức ra để nhặt từng mảnh giấy thư của bố tôi trong hàng trăm mảnh giấy vở như cô Tấm nhặt thóc trong truyện cổ tích. Mỗi ngày một ít … một ít. Sắp lại… sắp lại. Với đôi tay khéo léo và cả một tấm lòng, Thủy đã hàn gắn lại lá thư từ hàng trăm mảnhvới hàng trăm đường nối chằng chịt. Nhiều tháng trôi qua, bỗng một ngày nọ Thủy đến nhà tôi. Thủy trao cho tôi một vật được ép trong một tờ báo, đó chính là lá thư của bố tôi. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau khóc nức nở... Vâng, trong cuộc sống đôi khi chúng ta vô tình làm tổn thương hay đánh mất một tình cảm vô cùng lớn lao. Có khi tưởng chừng như không bao giờ hàn gắn lại được. Nhưng không, chúng ta có thể chuộc lại lỗi lầm bằng tình thương, trách nhiệm và bằng những cố gắng không mệt mỏi như việc sắp lại hàng trăm mảnh của bức thư bị xé nát kia… Các bạn thân mến! Đã bao giờ bạn làm tổn thương người khác chưa? Hãy hàn gắn tình bạn như các cô bé này chứ đừng để mất đi tình bạn thiêng liêng, đừng dằn vặt mình nữa nhé! Hãy nhớ rằng, sai lầm mà chúng ta mắc phải chỉ làm cho chúng ta khôn ngoan hơn và lớn hơn mà thôi. (Haylà già hơn nhỉ?)Hãy đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã nhé! Chúc các bạn thành công!
|